Lương Bảo Trân từ sớm đã nghe thấy tiếng con gái sau lưng ra sức thuyết phục bố nó, cái miệng nhỏ líu lo không ngừng.
Đợi tiếng bước chân con gái đến gần, cô lật sang trang sách, tiếp tục cúi đầu đọc.
Giọng nói ngọt ngào của San San vang lên: “Mẹ ơi, con muốn đi Thượng Hải cùng với ba mẹ.”
“Con phải đi học chứ.” Lương Bảo Trân đầu cũng không ngẩng lên, thuận miệng đáp.
“Nhưng mà con học hết rồi mà.” San San bĩu môi, có chút bất mãn: “Bố mẹ đều đi, chỉ có mình con không đi, con đáng thương lắm đó!”
Sao tự nhiên lại nâng lên thành đáng thương rồi? Lương Bảo Trân đặt sách xuống quay đầu nhìn con gái, ôi chao hốc mắt đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng sắp sửa rơi xuống: "Đã lớn thế này rồi, còn khóc nhè à? Nói ra để cho bé Tiểu Phương nhà bên cạnh cười cho.”
San San giơ tay lên dụi dụi mắt, hờn dỗi nói: "Cười thì cười, con đáng thương như vậy bị cười thêm nữa cũng chẳng sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT