"Thế nào?" Lương Bảo Trân vừa ngáp vừa dậy, vào phòng đắp chăn cho con gái, nhìn Hứa Thịnh Kiệt với vẻ mặt đầy tự hào: “Em thắng rồi nhé.”
Hứa Thịnh Kiệt nhìn con gái đang ngủ say như con heo nhỏ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lúc quan trọng thì cũng gan dạ ra phết.
Ngày hôm sau, San San hào hứng muốn thông báo cho cả thế giới biết rằng con bé đã là một đứa trẻ lớn có thể tự ngủ một mình, thậm chí con bé còn gọi điện thoại cho ông bà ngoại đang ở xa tít ngoài thôn Đại Miện. Chu Vân cả đời sống tiết kiệm nên thấy cháu gọi điện thoại chỉ vì chuyện này thì thật là xót tiền!
Cháu gái thì thao thao bất tuyệt, cuối cùng Tống Xuân Hoa cũng tiết kiệm không kém gì bà, phải dỗ dành cháu vài câu rồi giục cháu cúp máy, nếu không thì không biết bao nhiêu tiền điện thoại. Tuy không phải tiền của mình nhưng bà cũng thấy xót cho con gái, dù sao kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
San San có thể tự ngủ một mình, bố mẹ mừng muốn phát điên. Điều này có nghĩa là ban đêm hai người cũng có thể hơi thảnh thơi một chút, nhưng vẫn phải thỉnh thoảng vào xem con, xem con có đá chăn không kẻo bị cảm lạnh.
Tháng chín đến, cô bé San San dũng cảm tự ngủ một mình cuối cùng cũng sắp trở thành một học sinh tiểu học vẻ vang.
Lương Bảo Trân đã đăng ký cho con vào trường tiểu học Hồng Kỳ, trường tiểu học nằm cách khu phố Xuân Nhật vài cây số.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT