Hồng Tam Nhi vừa nghe vậy liền thích chí. “Vẫn còn được khen thưởng à?”
"Đương nhiên, mọi người đã cung cấp thông tin quan trọng, rất đáng được khen thưởng." Tống Quân gẩy gẩy tàn thuốc, giải thích thêm: “Nhưng mà việc này tốt nhất không nên khen thưởng công khai, sợ mọi người bị trả thù.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Một điếu thuốc cháy hết, mọi người lại phải tiếp tục công việc của mình, Hứa Thịnh Kiệt trước khi rời đi hỏi một câu: “Bây giờ tình hình trị an thế nào rồi? Có đợt cao điểm nào về đấu tranh phòng chống tội phạm không?”
“Thông tin nội bộ, không tiện tiết lộ quá nhiều, mọi người cứ yên tâm.”
Nghe vậy, mọi người đều hiểu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bận rộn suốt một hồi lâu, từ chiều hôm qua đến giờ ba người họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hứa Thịnh Kiệt sải bước về phía ngõ Xuân Nhật, anh đã nghĩ kĩ rồi, giờ này chắc nhà không có ai. Bà nội đưa San San ra ngoài chơi, vợ đi làm, Tiểu Vĩ đi tập luyện, Tiểu Nhã chắc là đang nghỉ hè không biết có ở nhà không, mà ở nhà cũng không sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT