Hứa Thịnh Kiệt và Lương Bảo Trân uống trà, nghe Ngô Bỉnh Niên nói chuyện một lúc rồi xin phép ra về.
Chờ hai người rời đi, thư ký Ứng mới vào nhà, cậu ta cũng vừa nghe được những lời Hứa Thịnh Kiệt nói: “Giám đốc, năm đó ông không nhìn thấy Trần Dũng giết người, vậy ý ông vừa rồi là sao?”
Ngô Bỉnh Niên nhớ lại đêm mười tám năm trước, sau khi tan ca ở nhà máy, ông đang trên đường về nhà. Hôm đó trời mưa phùn, đường hơi trơn, ông đang đi thì bất ngờ gặp Trần Dũng hớt hải chạy tới, suýt chút nữa đụng trúng ông. Trần Dũng là kẻ máu mặt ở nhà máy dệt bông, tính tình hung dữ ít ai dám động vào. Ngô Bỉnh Niên chưa từng thấy ông ta hoảng sợ như vậy, định hỏi han đôi câu thì Trần Dũng đã vội vã chạy mất.
Hôm sau, Ngô Bỉnh Niên mới biết hai vợ chồng Hứa Minh Viễn ở nhà máy bị chết đuối dưới sông, thời gian xảy ra chuyện trùng hợp là khoảng thời gian ông tan ca về nhà. Trong lòng ông nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Trần Dũng nhìn chằm chằm vào con mình, ông cảm thấy bị đe dọa. Hơn nữa bản thân cũng không tận mắt chứng kiến, nên cuối cùng đã không nói với công an chuyện gặp Trần Dũng trên đường.
Có lẽ lúc đó Trần Dũng chỉ là vô tình đi ngang qua, Ngô Bỉnh Niên tự an ủi mình.
Nhưng chuyện này vẫn luôn khiến ông ăn không ngon, ngủ không yên. Sau này công an kết luận vụ việc là tai nạn, ông cũng đã thay nhà họ Hứa nói tốt ở nhà máy, cố gắng hết sức để lo liệu hậu sự và tiền trợ cấp.
Bây giờ mọi chuyện đã qua, Trần Dũng càng ngày càng phát triển, con trai ông ta bây giờ cũng có máu mặt, Ngô Bỉnh Niên nhìn hai chén trà trên bàn, thản nhiên nói: “Tôi có nhìn thấy hay không là do tôi nói là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT