Tần Ngọc Tú cười tươi đón lấy nhưng cảm giác cầm trên tay không đúng lắm, nắm tiền này rõ ràng ít hơn của anh cả và em út, bà đếm kỹ lại chỉ có sáu mươi đồng.
“Vợ thằng hai, con có ý gì thế? Không phải đã nói là một trăm hai mươi đồng sao, sao lại chỉ có sáu mươi, con có đếm nhầm không?”
"Mẹ, không đếm nhầm, con và Kiến Quốc chỉ nộp sáu mươi." Lương Bảo Anh rất bình tĩnh.
Tần Ngọc Tú lập tức biến sắc: “Kiến Quốc, con xem vợ con xem, đối xử với chúng ta như vậy sao? Đã nói là ba anh em con mỗi nhà nộp một trăm hai mươi đồng, bây giờ nhà anh cả và em út đều nộp một trăm hai, chỉ có nhà con nộp sáu mươi? Nói ra còn mất mặt!”
Tống Kiến Quốc nghe câu nhà anh cả và em út đều nộp một trăm hai, mặt giật giật, lòng nghẹn lại. Anh há miệng nhưng cũng không nói ra được lời vô tình nghe được hôm đó: “Mẹ, tình hình của con và Bảo Anh mẹ cũng biết, Bảo Anh bây giờ không có việc làm, con về thành phố cũng chưa lâu. Điều kiện gia đình chắc chắn không bằng anh cả và em út, chúng con thực sự chỉ nộp được sáu mươi đồng.”
"Kiến Quốc! Con nói gì vậy!" Tần Ngọc Tú trừng mắt, mắt như sung huyết rồi: “Đừng tưởng mẹ không biết, hai đứa làm ăn kiếm được không ít tiền đâu, em gái Bảo Anh còn mua được tứ hợp viện.”
“Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn không ưa người làm ăn bên ngoài sao? Sao lại để bụng chuyện này. Hơn nữa, Bảo Trân mua tứ hợp viện là bản lĩnh của họ, chẳng lẽ chúng con còn có thể đến nhà họ lấy tiền sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play