Sau khi chuyển thành công nhân chính thức của nhà máy nước giải khát, Tống Kiến Quốc đã nộp đơn xin nhà ở khu gia đình cho nhà máy nhưng nhà máy đông người mà nhà thì ít, chờ mãi vẫn không đến lượt.
Lương Bảo Quân và Lương Bảo Trân nhìn nhau, không biết đây là lời ngụy biện hay thực sự khó khăn: “Vậy nếu mãi không xin được thì mãi không đón về sao?”
Lương Bảo Anh trong lòng cũng lo lắng, thời gian trôi qua, dường như mọi thứ đều trở nên không chắc chắn. Mấy hôm trước Tống Xuân Hoa còn hỏi cô, bảo cô đi thúc giục Kiến Quốc.
Cô liếc nhìn Tống Kiến Quốc, người này quả thực ngày càng khác rồi. Dạo trước Lương Bảo Anh ở xã gặp một người phụ nữ ở làng bên vì chồng là thanh niên trí thức lén lút trở về thành phố mà nhảy giếng, cả người như mất hồn, người khác gọi cô ta một tiếng mà như không nghe thấy.
"Tất nhiên là không phải." Tống Kiến Quốc cũng không muốn như vậy.
"Anh thực sự không đón được người thì ly hôn thật cũng được, đến lúc đó anh đưa tiền chu cấp cho Mộng Mộng đến năm mười tám tuổi là được, sau này anh và chị không nợ nhau gì nữa." Lương Bảo Trân nhớ đến sau này còn có tiền cấp dưỡng, tiện thể nhắc luôn với Tống Kiến Quốc, nhân tiện kích thích anh ta, xem phản ứng của anh ta thế nào: “Cũng đừng kéo dài, đến lúc đó chị em tự sống cũng được, hoặc là mang theo Mộng Mộng đi tái giá cũng được, anh đừng hỏi han gì nữa.”
Nếu người này nghe thấy đề nghị này mà có chút động lòng thì biết là thật sự muốn đón về hay là tìm cớ trì hoãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play