Hàng năm làm lụng vất vả, đến bữa cơm còn chẳng có miếng thịt, cuối năm chẳng chia được mấy đồng! Chỉ cần anh về thành phố là có việc, mỗi tháng kiếm được mấy chục đồng. Em nghĩ thử xem, đến lúc đó gia đình mình chẳng phải là sẽ sống những ngày tháng sung túc sao?
Nói đến đây, Tống Kiến Quốc quỳ xuống đất, chỉ tay lên trời thề: “Bảo Anh, em tin anh! Đợi anh về thành phố ổn định cuộc sống nhất định sẽ lập tức đón em và Mộng Mộng! Em phải tin anh.”
Lương Bảo Anh nghe từng lời người đàn ông nói, thấu hiểu sự tủi thân và những nhọc nhằn mà anh ta phải chịu đựng trong những năm qua, đặc biệt là câu nói cuối cùng muốn cho Mộng Mộng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Con gái do chính tay mình sinh ra, mình là mẹ sao không xót. Có nên để con bé lên thành phố học hành, sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn hay là cứ để con bé giống như mình, cả đời chỉ biết ruộng đồng cày cấy?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Mộng Mộng đang chạy lon ton trong sân, nhặt đá vẽ lung tung trên đất, dáng vẻ đáng yêu vô cùng, trong lòng Lương Bảo Anh rối bời…
——
Tống Xuân Hoa không biết chuyện của vợ chồng Bảo Anh, bà đang chuẩn bị ra ngoài thăm người thân. Lúc về, quà Tết mà nhà họ Hứa chuẩn bị rất thịnh soạn: một gói đường trắng, một gói đường đỏ, một cặp chén men sứ, hai cân bánh bông lan và một hộp trái cây đóng hộp. Túi quà to tướng, đi đến đầu làng còn bị không ít người trong thôn nhìn thấy, ai nấy đều khen bà tìm được chàng rể thành phố đúng là khác biệt.
Lúc này, bà đang cầm một túi đường trắng đi chúc Tết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT