Nói xong, còn chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Phương Nguyệt Hà, vẻ mặt vô tội.
“Mày!”
"Tiểu Nhã, sao lại nói chuyện với khách như vậy?" Chu Vân mỉm cười, nhưng lại cố gắng kìm nén, có ghét cách hành xử của nhà này đến đâu cũng không muốn bọn họ sau khi về quê thêm mắm dặm muối bôi nhọ thanh danh nhà họ Hứa.
“Bà nội, bác cả bác gái đi xe đường xa đến đây cũng mệt rồi, ăn nhiều thịt quá khó chịu dễ ngán, để bác ấy ăn thêm rau đi.”
Nếu Tống Xuân Hoa mà ở đây, chắc chắn đã cầm chổi đuổi người rồi, nhưng ngại thân phận của nhà họ Hứa nên không thể làm vậy. Lương Bảo Trân là phận con cháu lại càng không tiện làm vậy.
"Được rồi, chúng tôi cũng ăn gần xong rồi." Lương Chí Khánh không để ý đến mấy miếng thịt đó, chuyển sang nói chuyện chính: “Tiểu Kiệt à, lần này chúng tôi vào thành phố một là muốn đến thăm Bảo Trân, con bé gả vào thành phố chúng tôi phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm; hai là, đây là Bảo Cương anh họ của Bảo Trân, con trai thứ hai nhà tôi. Thằng bé rất siêng năng cũng nhanh nhẹn lắm, cậu xem có thể giúp nó xin được việc gì ở thành phố không.”
Nhà họ Lương Chí Khánh từ dạo nghe Lương Bảo Trân xin được việc trong xưởng quốc doanh ở thành phố, còn chuyển cả hộ khẩu lên đó liền bắt đầu nảy sinh ý đồ, đều là người một nhà cùng họ Lương không thể không giúp đỡ chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT