Lúc này Hứa Thịnh Vĩ vẫn còn đang ngáy khò khò trên giường, chẳng có chút ý tứ nào là muốn thức dậy.
Trong khu tập thể, nhà nhà đều đã xuất động, có mấy nhà chung một chiếc xe bò đã hẹn nhau là sẽ thay phiên nhau chở bắp cải về. Lương Bảo Trân đội trên đầu một chiếc mũ len lông cừu rất ấm áp, bên ngoài gió lạnh gào thét, đội chiếc mũ lên như thể ngăn cách được hơn phân nửa cái lạnh.
"Bảo Trân à, nhà các người cũng chịu chơi thật đấy." Dì La vừa thu dọn xong chuẩn bị xuất phát, nhìn chiếc mũ len lông cừu ba mươi đồng trên đầu Lương Bảo Trân, có chút thèm muốn. Nhưng mà thèm thì thèm, bà ta không nỡ bỏ tiền ra mua đâu!
Không ngờ cô vợ từ quê lên này còn tiêu hoang hơn cả các bà vợ thành phố.
Gió quá lớn, Lương Bảo Trân không nghe rõ lời dì La nói, chỉ mỉm cười với bà ta. Cô không biết giá của chiếc mũ trên đầu, nếu biết chắc chắn sẽ phải thốt lên một câu Hứa Thịnh Kiệt, tiêu hoang quá!
Nhưng mà tiêu hoang thì tiêu hoang, vẫn phải mua, bị cảm lạnh thì còn khổ hơn.
“Chị Thái Lệ, mọi người định ra ngoài rồi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play