"Thức ăn cho mèo cao cấp thì sao?"

"Ách, giống như món cá chiên nhỏ hôm qua, mỗi ngày đều cho em lấy lòng không tốt sao?"

"Lại mua cho em một cái ổ mèo, còn có cây mèo?"

"..."

Mặc cho Ôn Minh Thành dỗ dành thế nào, hết ưu đãi này đến ưu đãi khác, chú mèo ngoan ngoãn, nghe lời nhà anh đâu mất rồi.

Nó hiện tại đang giận!

Ôn Minh Thành có chút ảo não, anh không biết mình đã đắc tội tiểu quái vật ở chỗ nào, hiện tại con tiểu quái vật này đang giận dỗi, chẳng thèm để ý đến anh một chút nào.

Có chút tủi thân.

Tự nhận là có duyên tốt, lại được hoan nghênh, ảnh đế cảm thấy rất thất bại.

Con tiểu quái vật kia chẳng thèm nể mặt anh chút nào, cứ quay mông về phía anh, nằm dài phơi nắng thảnh thơi.

Thật là một tiểu tổ tông, hôm qua còn ngoan ngoãn mà, sao nói đổi sắc mặt là đổi sắc mặt ngay được chứ?

Ảnh đế hiện tại thật sự rất nhớ con tiểu quái vật hôm qua, liếc mắt một cái là in bóng anh vào đôi mắt nó.

Buổi chiều anh còn phải đến đoàn phim, hôm nay có lẽ không có thời gian chăm sóc tiểu quái vật, cố tình tiểu quái vật lại giận dỗi khó hiểu.

Dỗ không được, ảnh đế đành phải nhờ một trợ lý giúp đỡ, người trợ lý này thường ngày phụ trách một số việc nhỏ, công việc nhẹ nhàng, nghe nói đã nuôi một con mèo.

Liếc nhìn con tiểu quái vật kiêu căng, Ôn Minh Thành chỉ còn cách bó tay.

Đóng cửa lại, Ôn Minh Thành bấm số điện thoại gọi cho người trợ lý kia.

Mà Tiểu Bạch đang phơi nắng cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của Ôn Minh Thành, nó kỳ thật cũng chỉ đang giở chút tính khí trẻ con, muốn thu hút ánh mắt và sự chú ý của người chủ mới.

Thấy chủ mới quả nhiên dùng những cách vụng về như nó tưởng tượng để dỗ dành mình, Tiểu Bạch trong lòng rất vui vẻ.

Chủ vẫn để ý đến mình.

Chỉ là, nó vẫn chưa muốn tha thứ cho chủ nhanh như vậy!

Đều định tặng nó cho người khác rồi mà...

Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch lại đầy mình ủy khuất.

Nó rất buồn bã o(╥﹏╥)o, cần chủ dỗ dành nhiều hơn nữa mới có thể nguôi giận.

Đáng tiếc, chủ mới của nó hoàn toàn không nhìn thấu điểm này, dỗ vài câu rồi bỏ đi.

Anh anh anh ~

Chủ trốn trong phòng làm gì vậy?

Còn không cho nó nhìn thấy!

Có phải là muốn tặng nó cho người khác không?

Ghé sát mặt vào cửa, Tiểu Bạch dựng tai lắng nghe cẩn thận, nhưng hiệu quả cách âm rất tốt, Tiểu Bạch không nghe được một chút âm thanh nào.

Đôi mắt mèo to tròn màu xanh lam liếc nhìn tay nắm cửa, nó đã sớm thấy con người mở cửa như thế nào, chỉ cần không khóa trên hoặc khóa trái sau lưng, nó đều có thể mở được.

Nhẹ nhàng nhảy lên, bốn chân bám vào cửa, Tiểu Bạch vươn một chân trước, dùng sức ấn tay nắm cửa xuống, "răng rắc" một tiếng, cửa phòng liền mở ra.

Thật là quá sơ hở lạp ╮(╯_╰)╭

Tiểu Bạch liền nghênh ngang đi vào, làm lơ ánh mắt kinh ngạc của chủ, tìm một chỗ dưới chân chủ nằm dài giả vờ ngủ.

Nó mới không nói cho chủ biết, nó muốn nghe lén đâu.

Hừ, nó thông minh lắm.

Ôn Minh Thành cũng hơi ngạc nhiên một chút, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện với trợ lý.

"Haizz, tôi thật sự không biết nó giận cái gì, hôm qua còn ngoan lắm, hôm nay cư nhiên không thèm để ý đến người."

Tiểu Bạch híp mắt, trong lòng hừ lạnh (ノ=Д=)ノ┻━┻

Người chủ này có ý gì đây, là đang mách lẻo sao?

Trách nó không đủ ngoan sao?

Đều định tặng nó cho người khác rồi, nó dựa vào cái gì còn phải ngoan ngoãn?!

"Tôi đây không phải không có thời gian chăm sóc sao? Đợi khi tìm được chủ thích hợp, tôi sẽ đón nó về..."

"Nó rất ngoan không sảo không nháo, cứ yên tâm mấy ngày, mấy ngày này tiền lương gấp đôi thế nào, thêm chút cho con kia nhà cậu mua đồ bồi thường thế nào?"

Trợ lý bên kia vẫn là thỏa hiệp, đồng ý giúp nuôi mấy ngày.

Ôn Minh Thành cũng nhẹ nhàng thở ra, hai trợ lý khác của anh ta sắp đến, lát nữa xe bảo mẫu đón anh ta, anh ta thật sự không có nhiều thời gian ở nhà.

Con tiểu quái vật mới được mang về, cái gì cũng chưa quen, có người quen thuộc nuôi nấng chiếu sóc nó cũng yên tâm hơn.

Ôn Minh Thành thì nhẹ nhõm thở ra, nhưng Tiểu Bạch đang nằm bò trên mặt đất, tuy rằng nội dung cuộc điện thoại không nhiều, nhưng nó vẫn phân tích ra được.

Chủ thật sự không cần nó (︿)

Nó nằm bò trên đất, đột nhiên cảm thấy rất mờ mịt và mất mát, một cục nhỏ xíu thu mình lại. Cái đuôi cũng không vẫy một chút, cả người tỏa ra hơi thở cô đơn buồn bã, một bộ dáng đáng thương như bị người vứt bỏ.

Ôn Minh Thành buông điện thoại, cũng nhận ra cảm xúc của tiểu quái vật sa sút, nhìn đôi mắt to tròn của nó tràn đầy mờ mịt, không còn vẻ tinh anh nữa, trong lòng anh cũng không dễ chịu.

Ban đầu anh còn không hiểu lắm, tại sao tiểu quái vật lại đột nhiên không để ý đến anh, vừa nói chuyện với trợ lý kia, trợ lý lại nói như vậy.

"Anh Minh Thành, bây giờ động vật nhỏ khôn lắm đó, nghe hiểu tiếng người biết không, anh mà nói gì khó nghe với nó là nó ghi tạc trong lòng đó..."

"Anh Minh Thành đừng không tin nha, em mà nói một câu không hay về con Land Rover nhà em là mấy ngày nó không cho em quả ngon ăn đâu, lúc đó còn cào em nữa..."

"Bây giờ hễ ra ngoài là nó chỉ trỏ đòi ăn cái gì, đồ chơi hay cũng không chịu rời tay, khôn lắm luôn, mỗi lần ra ngoài ví tiền em không còn một xu, em còn nghi nó tính toán giỏi ấy chứ. Cho nên đừng xem thường mấy nhóc này, khôn lắm, chúng nó nghe hiểu tiếng người hết đó."

Có khi còn thông minh hơn người nữa.

Trợ lý âm thầm lẩm bẩm trong lòng.

Không biết mèo và chó nhà người khác thế nào, dù sao nhà cậu ta là bị ăn hiếp dữ lắm.

"Càng đừng nói gì khó nghe trước mặt nó, bọn chúng thù dai lắm đó, hễ bắt được điểm yếu là quậy anh tơi bời..."

Cố tình anh lại chẳng làm gì được nó. ╮(╯_╰)╭

Ôn Minh Thành nghe xong im lặng một hồi, hồi tưởng lại những khoảnh khắc anh ở chung với con tiểu quái thú nhà mình, bỗng nhiên, anh có chút chột dạ.

"..."

Đặt cho nó một cái tên cúng cơm kỳ quặc có tính là nói bậy không nhỉ?

Nói nó lớn lên xấu có tính là nói bậy không nhỉ?

Hình như còn nói muốn tặng nó cho người khác nữa, cái này chắc nó cũng nghe hiểu rồi ヽ(;_;)ノ

Ôn Minh Thành cảm thấy có chút mơ hồ, mèo và chó dù khôn đến đâu cũng không thể thông minh như người được, nhiều nhất cũng chỉ như trẻ con vài tuổi có thể nghe hiểu một số từ ngữ thông dụng, tương đối dễ hiểu...

Ôn Minh Thành tự thôi miên, tự thuyết phục mình trong lòng.

Vừa ngẩn người ra, cửa phòng đã bị Tiểu Bạch mở ra...

Cái cảm giác bị bắt quả tang là sao nhỉ?

Bất quá anh và tiểu quái thú cũng chỉ ở chung một ngày, cũng không có tình cảm gì, sau này tìm cho nó một người đáng tin cậy, chăm sóc nó thật tốt cũng như nhau thôi.

Ôn Minh Thành nghĩ như vậy trong lòng, sau đó liền nói chuyện tình hình với trợ lý.

Nói chuyện điện thoại xong, Ôn Minh Thành liền ngồi xổm xuống trước cục bông nhỏ trụi lông, gầy trơ xương, nói chuyện với nó.

"Lát nữa có người đến đón em, yên tâm nha, bên đó ngoan ngoãn nhé, mấy ngày này anh hơi bận, đợi mấy ngày nữa anh lại đến đón em."

Tiểu Bạch không rên một tiếng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Ôn Minh Thành.

Nó hiện tại đang rất giận.

"..."

Nói nhiều như vậy vẫn là muốn tặng nó cho người khác không phải sao?

Con người này thật sự quá đáng ghét!

"Ngoan nha, đó là trợ lý của anh, cậu ấy cũng nuôi một con mèo, em ở bên đó biết đâu lại có bạn tốt, hơn nữa nhà cậu ấy có rất nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều đồ chơi hay..."

"Meo ô..." Tiếng nức nở nhỏ xíu yếu ớt từ cổ họng Tiểu Bạch truyền đến, âm thanh không sắc nhọn, rất nhẹ, giống như tiếng khóc thút thít của trẻ con, tiếng kêu "ô ô"莫名 khiến lòng người hoảng hốt.

"Đừng buồn, mấy ngày nữa anh sẽ đến đón em, yên tâm nha, nhất định sẽ đến đón em..." Nghe tiếng nức nở của tiểu quái thú, lòng Ôn Minh Thành cũng không dễ chịu.

Khuỵu người xuống ôm cục bông nhỏ đang thu mình vào lòng, Ôn Minh Thành không thèm để ý thuốc mỡ trên người tiểu quái thú dính vào quần áo, anh cẩn thận trấn an con vật nhỏ đang buồn bã, nhẹ nhàng vuốt lưng nó.

"Haizz, mấy ngày này anh bận, em cứ tạm ở nhờ mấy ngày đợi anh xong việc, anh sẽ đón em về, đảm bảo không tặng em cho ai khác được không?" Nghe tiểu quái thú vẫn "ô ô" kêu nhỏ, từng tiếng từng tiếng, nghe như đang cầu xin điều gì, Ôn Minh Thành cảm thấy mình như đã làm sai chuyện gì.

Ban đầu anh còn trách trợ lý nói quá, cảm thấy không thể nào, bây giờ xem phản ứng của cục nhỏ, rõ ràng là nó nghe hiểu lời anh nói.

Haizz, thật là quá phiền lòng.

Anh vốn là người không thích hợp nuôi động vật nhỏ, tuy rằng lịch trình hiện tại không quá dày, nhưng một khi vào đoàn phim, thời gian ở nhà rất ít, cục nhỏ sẽ không có ai chăm sóc.

Nếu mình chăm sóc không tốt, Ôn Minh Thành cũng không muốn tốt bụng làm chuyện xấu, liền nghĩ tìm cho nó một người chủ không tệ.

Có lẽ vì hôm qua nói muốn tặng nó cho người khác, lúc này nói với nó chỉ là tạm thời ở nhờ mấy ngày, tiểu quái thú phỏng chừng là không tin.

Thật là gậy ông đập lưng ông mà.

Ôn Minh Thành thở dài trong lòng, liền phát hiện tiểu quái thú dưới cái vuốt nhẹ của anh, không còn "ô ô" kêu nữa, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy hai chân gầy gò, móng vuốt dài của cục nhỏ đang ôm lấy một cánh tay anh.

Đôi mắt lam to tròn ướt át cứ nhìn anh như vậy, ánh mắt quá dịu dàng, quá lưu luyến, dường như có vô tận sóng nước đang gợn lăn bên trong, sạch sẽ thuần khiết, dù là người không thích mèo nhìn thấy cảnh này, trái tim sắt đá cũng bị hòa tan.

"Meo ô ~" Tiếng kêu nhỏ xíu nghe mềm mại như lông chim, cào nhẹ vào nơi sâu nhất trong tim anh.

Chủ ơi, đừng tặng em cho người khác được không?

EM sẽ rất ngoan.

Tuy rằng mới ở chung một ngày, nhưng Tiểu Bạch cảm thấy người chủ này vẫn không tệ, nó không muốn rời đi, cũng không muốn đổi chủ khác.

Giống như Ôn Minh Thành đoán, Tiểu Bạch thật sự cho rằng Ôn Minh Thành muốn tặng nó cho người khác.

Bởi vì Ôn Minh Thành hôm qua đã nói vậy rồi.

Trước kia lúc lang thang, nó đã từng thấy những cảnh như vậy ở chỗ con người, lúc đó nó bị người nhốt vào một chiếc xe lớn, trong xe có rất nhiều động vật lang thang giống nó, cuối cùng chúng được mấy người tốt bụng thả đi, còn nó lang thang ở một ngôi làng nghèo khó. Làng rất nghèo, nhà nào cũng sinh rất nhiều con, hình như không thích con gái lắm, Tiểu Bạch ở đó nửa năm đã gặp hai lần người lớn tặng con cho người khác.

Tiểu Bạch vẫn còn nhớ rõ, ba mẹ của đứa bé kia đã nói với đứa bé như thế này: "...Nhà họ có rất nhiều đồ ăn ngon, có phòng lớn, có quần áo mới, con cứ ở bên đó mấy ngày, đến lúc đó mẹ lại đến đón con về."

Sau đó cô bé đó đã không bao giờ trở về nữa, cả nhà họ dường như quên mất cô bé đó.

Hiện tại, Ôn Minh Thành cũng nói chuyện với nó như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play