Tiểu Bạch nghe xong thì vui vẻ meo lên một tiếng.

Âm thanh mềm mại, đáng yêu, như từng sợi lông tơ nhỏ khẽ vuốt ve trong tim, khiến người ta thấy ấm áp không nói nên lời.

Cục nhỏ này đúng là dễ dỗ quá mức.

“Sao em lại ngoan như thế chứ?” Ôn Minh Thành vừa nhẹ nhàng vuốt ve thân hình gầy gò của tiểu quái thú, vừa cảm thán.

Tiểu Bạch đang từng thìa từng thìa ăn cơm chan canh cá.

Thịt cá cực kỳ tươi ngon, không hề có mùi lạ hay ôi thiu như những gì nó từng ăn trước đây, vị lại thanh mát, ăn đến nỗi mắt cũng nheo lại vì sung sướng, trong cổ họng còn phát ra tiếng “ực ực” rất đỗi mãn nguyện.

Ngay cả xương cá, đối với một con mèo đã quen với việc giành giật đồ ăn như nó, khả năng xử lý nhanh gọn sạch sẽ trong miệng là bản năng sinh tồn cơ bản.

Phụt phụt, mấy chiếc xương cá nhỏ xíu bị nhả ra sạch sẽ, trơn bóng không dính chút thịt nào.

Ăn xong cơm chan canh cá, Tiểu Bạch lại quay sang ăn những con cá chiên nhỏ mà nó thèm từ lâu.

Tất cả đều là của nó.

Thật sự quá tuyệt.

Mặc dù anh đã nói như vậy, nhưng thói quen tranh giành và bảo vệ đồ ăn đã ăn sâu trong tiềm thức, khiến Tiểu Bạch vô thức nâng cao cảnh giác.

Nó liếc mắt nhìn anh một cái.

Sau đó dùng thân mình che chắn đĩa cá chiên, bộ dạng đầy phòng bị.

Dù đang ăn rất ngon, Tiểu Bạch vẫn không hề lơ là cảnh giác.

“…”

Là… đang đề phòng anh giành đồ ăn với nó à?

Nhìn vẻ mặt cảnh giác như thể mình là kẻ cướp của con mèo nhỏ, anh bất chợt cảm thấy có chút tủi thân.

Không đáng vậy đâu.

Dù gì đồ ăn này cũng là do anh mua về mà…

Hơn nữa cục nhỏ này lúc nãy còn xúc động…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play