Đường Minh quay trở lại phòng khách, ngồi xuống sofa và nhìn sang Đường Thiên Lam: “Thiên Lam, mấy người kia là ai? Nhìn kiểu dáng cứ như cả hai gia đình vậy…”
Đường Thiên Lam thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Đó là đại bá Đường Hàm Ngọc và nhị bá Đường Hàm Phỉ của tôi. Vợ của họ là Chu Lâm Vân và Chu Lâm Văn – một đôi chị em sinh đôi được ông nội tôi định hôn từ khi còn trẻ. Hai cặp cưới cùng ngày.”
“Còn những đứa trẻ đi cùng là con cái của họ. Đại bá có Đường Mị, Đường Thiên Vận, và đường đệ Đường Thiên Khải. Nhị bá thì có Đường Thiên Mặc và Đường Thiên Hoa. Tôi chỉ biết tên của họ, còn về tính cách và phẩm chất… thì…”
Đường Thiên Lam ngừng lại một chút rồi tiếp lời, giọng có phần trầm xuống: “Xin lỗi. Tôi không nghĩ họ lại đến đây và làm những chuyện như vậy… Có lẽ là vì tôi mà gây phiền phức cho cậu. Nếu cậu cảm thấy khó chịu, tôi có thể rời đi ngay.”
Đường Minh nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đáp lại: “Không sao đâu, tôi không phiền đâu. Đám người đó cứ đến thì ta lại đuổi đi. Dù gì, nếu không có sự cho phép của tôi, họ cũng chẳng vào được. Chỗ này tuy có vườn cây lê rộng lớn bao quanh, nhưng những nơi đó lại không có tường rào hay cổng sắt.”
“Chỉ cần họ xâm nhập vào địa phận của tôi, tôi có thể báo cảnh sát để họ xử lý. Dù không có tường rào, đây vẫn là lãnh địa tư nhân, không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện bước vào. Vậy nên anh cứ yên tâm ở đây đi.”
Đường Minh cười khẽ, ánh mắt đầy kiên định: “Phiền phức chẳng là gì cả, tôi không hề ngại. Hơn nữa, thiên tai cũng đang dần đến, thời tiết sẽ ngày càng tệ. Đến lúc đó, họ chắc chắn không còn sức lực mà tìm cách gây phiền nhiễu nữa. Dù rằng quá trình này có thể kéo dài rất lâu…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT