Hiện tại, thế giới chìm trong đau thương và tang tóc, thi cốt trải khắp các tàn tích đổ nát, bầu trời bị bao phủ bởi làn khói đen kịt. Sự tuyệt vọng len lỏi trong lòng mỗi con người, cùng với lũ dã thú khát máu càng làm nỗi kinh hoàng lan rộng. Ba ngày một trận cuồng phong, bốn ngày lại có đất rung núi chuyển — từng tấc đất, từng góc trời đều ngập tràn trong thảm họa. Trái đất rộng lớn này... liệu còn nơi nào đủ an toàn để họ sống sót?
Đường Minh ngồi bất động trên bức tường thành, ánh mắt trống rỗng nhìn lũ dã thú bên dưới không ngừng gào rú, điên cuồng cào xé. Mỗi cú cào có thể làm rơi hai khối gạch khỏi lớp tường dày — Bức tường từng được xem là kiên cố nhất, xây dựng bằng đủ loại vật liệu mới, là kết quả của vô vàn nỗ lực của những người sống sót trong căn cứ. Thế nhưng giờ đây, nó cũng đang dần sụp đổ.
Mọi người vẫn lẳng lặng ngồi tại chỗ, không một ai lên tiếng, cũng chẳng có ai còn sức lực để di chuyển. Dù đó là những người lính tuần tra trên tường thành hay những con người tiều tụy trong căn cứ. Tất cả đều im lặng chờ chết. Bởi họ biết rằng lần thú triều này, bọn họ không thể ngăn chặn.
Vũ khí nóng của căn cứ đã gần như cạn kiệt. Các phòng thí nghiệm và xưởng quân sự không còn nguyên liệu để chế tạo vũ khí. Những thanh đao thông thường hoàn toàn vô dụng trước lũ dã thú — mỗi nhát chém đao chém xuống chỉ làm gãy đao chứ không hề gây tổn hại đến lớp móng vuốt hay da lông của chúng. Bên ngoài tường thành, bầy thú ùn ùn kéo đến, đông đến mức không thể đếm xuể — hàng ngàn, hàng vạn con.
Những con thú biến dị này có khả năng tấn công không thể ngăn cản. Chỉ một con đã có thể giết hàng chục con người, không thể chống cự. Mà bên trong căn cứ, toàn bộ dân số từ người già, trẻ em, phụ nữ và đàn ông chỉ khoảng hai đến ba ngàn người. Lương thực cạn kiệt, đạn dược hết sạch, và quan trọng nhất… không hề có dấu hiệu cứu viện từ bên ngoài.
Hiện tại, toàn bộ Hoa Quốc chỉ còn chưa đến mười căn cứ sống sót. Không một căn cứ nào có đủ khả năng để đưa tay cứu viện, bởi việc bảo vệ chính mình đã là một thử thách vô cùng gian nan. Làm gì còn dư thừa binh lực để hỗ trợ nơi khác?
Vậy nên... họ chỉ có thể chờ chết sao?
Bên cạnh Đường Minh, một cậu thiếu niên ngước mắt nhìn xuống, giọng nói khàn đặc, đôi môi khô khốc vì lâu ngày không uống nước: “Minh ca, em vừa thấy một con chuột to như hà mã. Anh nói xem, nó có lợi hại không?”
Cậu thiếu niên này là người mới nhất mà Đường Minh thu nhận làm đàn em. Một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, chỉ mới mười lăm tuổi. Thảm họa đã kéo dài khoảng mười năm, nghĩa là khi mọi thứ bắt đầu, nó chỉ mới năm tuổi. Sống sót đến hôm nay, thực sự không dễ dàng chút nào.
Đường Minh cảm nhận được bức tường thành đang rung chuyển dưới từng đợt va đập dữ dội. Cậu lấy từ trong túi ra hai viên thuốc màu trắng, đưa cho cậu thiếu niên một viên. “Ăn đi. Nếu lát nữa bị xé xác thì sẽ đau lắm. Coi như đây là món quà cuối cùng của anh dành cho em.”
Cậu thiếu niên cười hì hì, nhận viên thuốc và nhai nuốt. “Có chút đắng. Em nhớ hồi nhỏ từng ăn đường, nhưng vị ngọt thế nào thì không nhớ rõ nữa. Thật muốn được nếm lại…”
Đường Minh cũng nhai nát viên thuốc của mình và nuốt xuống. Như vậy, cái chết sẽ đến nhanh hơn, “Chết rồi cũng tốt. Không phải chịu khổ, không phải lo lắng về đồ ăn. Có lẽ còn có thể đến một nơi mà mình được ăn đường. Em thấy đúng không?”
Cậu thiếu niên mỉm cười, khóe miệng tràn máu tươi. Thần trí cậu bắt đầu mơ hồ, chỉ kịp đáp lại một tiếng “Ừm…”
Đường Minh nhìn cậu bé đã ngừng hô hấp, rồi ngẩng đầu lên nhìn những người khác. Trên tường thành, mọi người bắt đầu lần lượt uống thuốc. Đây là đặc quyền của họ — được chết một cách nhẹ nhàng, trong khi những người khác trong căn cứ thậm chí không có nổi một viên thuốc để giải thoát.
Cơ thể Đường Minh từng được cải tạo, nên thời gian để thuốc phát tác sẽ kéo dài hơn một chút. Cậu nâng bàn tay phải lên nhìn. Nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thô ráp và chai sạn. Nhưng trước khi được cải tạo, bàn tay của cậu từng bị mất ba ngón và nửa bàn tay vì một sự kiện nào đó... Nhưng giờ đây, cậu không muốn nhớ lại những ký ức đau buồn đó. Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cậu chỉ muốn hồi tưởng những điều tốt đẹp, những điều khiến cậu vui vẻ, chứ không phải những phản bội đầy đau đớn.
Hiệu lực của thuốc dường như chậm lại, và Đường Minh nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ hồ. Mắt cậu tối sầm, trước mặt chìm vào bóng đen. Trong cơn choáng váng, cậu cảm nhận rõ rệt những rung chuyển dữ dội, hẳn là bức tường thành đã bị lũ dã thú đông nghịt bên ngoài phá sập. Thi thể của cậu chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới những đống đổ nát ấy, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Thế nhưng... những con dã thú kia lại có khứu giác vô cùng nhạy bén và móng vuốt sắc nhọn. Chắc chắn chẳng mất quá một phút để chúng đào lên xác của cậu và tận hưởng một bữa tiệc thịnh soạn. Đây có phải là truyền thuyết “chết không toàn thây” mà người ta thường nhắc đến không? Đến cả kết cục bị chôn vùi mãi mãi dưới đống đổ nát cũng khó mà đạt được — thật là châm biếm!
Ngay sau đó, cậu hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ còn cảm giác mình đang trôi nổi trong bóng tối. Bồng bềnh, phiêu dạt như thể không còn biết mình là ai, đang ở đâu, hay rốt cuộc muốn đi về nơi nào.
“Tích tích tích tích... Tích tích tích tích... Tích tích tích tích...”
Đường Minh cố gắng vươn tay từ trong chăn ấm, với một tiếng “bang”, cậu tắt đi chiếc đồng hồ báo thức. Lại kéo tay về ổ chăn, cậu tiếp tục ngủ thiếp đi. Nhưng nửa giờ sau, cậu bất chợt bật dậy khỏi giường, ánh mắt như đóng đinh vào bức tường trước mặt. Phải mất một lúc lâu, thính giác và khứu giác mới từ từ trở lại, khiến cậu cảm thấy như vừa lấy lại ý thức.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vì chuyện thích đàn ông bị phát hiện, cậu đã bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Với chỉ hơn hai trăm tệ trong tay, cậu đành phải thuê một căn phòng tầng hầm chật chội chỉ với giá một trăm tệ mỗi tháng. Con phố bên ngoài tầng hầm chính là khu bán hàng ăn sáng, và ngay lúc này, mùi thơm từ các quán ăn bay qua khe cửa sổ nhỏ hẹp và lùa vào phòng.
Đường Minh xoa bụng đói meo, đầu óc vẫn mơ hồ. Chuyện gì đang xảy ra đây? Vì sao cậu lại trở lại căn tầng hầm cũ kỹ mà mình từng sống? Vì sao mùi hương bữa sáng lại tràn ngập không khí như thế? Và tại sao...
Cậu với lấy chiếc điện thoại đặt trên đầu giường, tài sản duy nhất còn đáng giá, rồi bật màn hình. Thời gian hiển thị là... ngày 22 tháng 12 năm 2100, vào lúc 9 giờ sáng!
Là năm 2100! Thật sự là năm 2100! Đường Minh đưa tay véo mạnh vào cánh tay mình, đau đến mức cậu thốt lên, “Ngọa tào, đau thật!”
Không phải đang mơ. Điều đó có nghĩa là mọi thứ cậu đang nhìn thấy, nghe thấy đều là sự thật?
Đường Minh ngồi bệt xuống giường, cơ thể run rẩy. Nhưng một cơn rùng mình mạnh mẽ khiến cậu bật lên một câu: “Lạnh quá, lạnh thật đấy!”
Đúng rồi, giờ đang là mùa đông, lại còn ở trong tầng hầm ngầm. Trong ổ chăn vẫn còn chút hơi ấm, nhưng chỉ cần rời khỏi chăn là cảm giác lạnh buốt ngay lập tức xâm chiếm. Cái lạnh này khiến Đường Minh muốn mặc thêm quần áo cho thật ấm áp. Cậu ngồi trên giường khá lâu, chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh, chẳng trách sao cảm thấy lạnh đến thế.
Cuối cùng, cậu vụng về lục lọi tìm ra những bộ quần áo cũ và mặc từng món lên người. Sau khi mặc xong, cảm giác đói bụng khiến cậu gấp rút muốn ra ngoài mua đồ ăn.
Nhưng ngay khi định mở cửa đi ra ngoài, Đường Minh chợt khựng lại. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng mình hiện tại dường như không có tiền…
Từ lúc tốt nghiệp đại học và trở về nhà, cậu đã dự tính sẽ tìm việc ở quê. Nhưng chuyện thích đàn ông bị phát giác đã khiến người cha vốn đã lạnh nhạt và người mẹ kế khắc nghiệt của cậu lợi dụng để tìm cớ loại bỏ cậu khỏi gia đình. Họ không chỉ đuổi cậu ra khỏi nhà mà còn độc chiếm phần tài sản thừa kế của mẹ ruột để lại cho cậu.