Theo tiếng quát đó, tất cả mọi người trên chiến trường đều nhìn về phía này.

Người của Tiêu Cẩn Xuyên càng nhìn kẻ kia với ánh mắt khó hiểu, chỉ cảm thấy hắn ta đúng là đồ ngốc, lại đi bắt một ám vệ làm con tin để đào tẩu.

Làm sao có thể?!

Ám vệ nói thẳng ra chính là một dạng khác của tử sĩ, bắt một tử sĩ để uy hiếp chủ nhân, chẳng phải là đầu óc có vấn đề thì là gì?

Thế nhưng, điều khiến họ kinh ngạc là, cả Ninh Vương lẫn chủ tử của mình - Tiêu thừa tướng, đều đồng loạt giơ tay lên.

Người của Tiêu Cẩn Xuyên ngơ ngác dừng tay nhìn, còn ám vệ của Ninh Vương thì đều ánh lên vẻ lo lắng.

Tề Hạo nhìn Trì Hề Ninh, thấy sắc mặt nàng rất bình tĩnh, bất giác nhớ lại lời nàng nói mạng sống của mình rẻ mạt, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Hắn thu hồi suy nghĩ, rời ánh mắt khỏi Trì Hề Ninh, nhìn người đang khống chế nàng nói: "Thả nàng ấy ra, muốn gì cứ nói thẳng!"

"Ha ha ha." Người kia nghe vậy bật cười lớn: "Tuy không biết ngươi là ai, nhưng có thể thấy địa vị không thấp. Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, để chúng ta đi, nếu không ta không ngại lúc chết kéo theo một đứa!"

...

Nói xong, lưỡi đao lại áp sát cổ Trì Hề Ninh thêm chút nữa. Thanh đao này không biết làm bằng chất liệu gì, lại sắc bén vô cùng, lập tức rạch một đường trên da, thấm ra một tia máu.

Khi phát hiện mình bị thương, đầu Trì Hề Ninh "oàng" một tiếng.

Nàng run rẩy đưa tay lên cổ sờ một cái, quả nhiên thấy máu.

Nam tử kia phát hiện động tác của nàng, đã nắm chặt đao trong tay.

Hắn ta vốn tưởng Trì Hề Ninh muốn tự vẫn, hoặc chạy trốn khỏi lưỡi đao, nào ngờ nàng chỉ lau vết máu trên cổ.

Trì Hề Ninh nhìn máu trên tay, muốn khóc không thành tiếng, hít sâu một hơi hỏi: "Ngươi bắt con tin thì bắt, tại sao còn làm ta bị thương?!"

Tại sao làm nàng bị thương?

Bây giờ mạng sống của nàng đang nằm trong tay hắn ta, nàng lấy đâu ra dũng khí chất vấn hắn ta?!

Không trách chỉ biết trốn sau nam nhân, hóa ra là một tiểu cô nương không hiểu chuyện.

Nam tử liếc nhìn Tề Hạo, nhíu mày. Trong lúc sinh tử lại mang theo nữ nhân ngây thơ như vậy, dù thân phận cao quý, võ công cao cường đến đâu cũng chỉ là kẻ ngu si vì sắc đẹp!

Nghĩ tới đó, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng, đang định nói, nam tử đeo mặt nạ bên cạnh đã mở miệng: "Thuộc hạ thô lỗ, mong cô nương tha thứ. Chỉ là tình thế cấp bách, còn phiền cô nương chịu đựng thêm chút nữa."

Trì Hề Ninh nghe vậy nhìn nam tử đeo mặt nạ. Dù mặt nạ che kín, không thể thấy thần sắc, nhưng giọng nói thanh lãnh, cộng với lời nói, có vẻ tính tình khá tốt.

Không trách đã biết thân phận Tề Hạo vẫn thả hắn đi.

Trì Hề Ninh nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Đừng làm thế nữa."

Làm nàng bị thương đã rất quá đáng, lại còn là vết thương ở cổ dễ thấy như vậy, nàng không biết ngày mai phải giải thích thế nào với Xuân Hạ Thu Đông!

Nam tử đeo mặt nạ nghe vậy, rất tốt tính gật đầu: "Cô nương nói phải, đây chỉ là ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ không có lần sau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play