Nghe câu này, Anh Cô hơi giật mình, dường như không ngờ Trì Hề Ninh lại thẳng thắn đến vậy.

Trì Hề Ninh nhìn biểu cảm ngạc nhiên của bà ta, khẽ mỉm cười: "Mong Anh Cô thông cảm, dù mười vạn lượng bạc với nhị thẩm không đáng gì, nhưng ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nên cẩn thận một chút cũng là đương nhiên."

Anh Cô nghe vậy vội nói: "Đây là chuyện nên làm."

Nói xong, bà ta bèn sai người hộ tống thu lại rương bạc, cùng Xuân Lan đến kho để kiểm kê.

Hạ Trúc nhìn về phía kho, khẽ cười lạnh: "Lẽ thường ai cũng biết 'của cải không nên phô trương', Anh Cô không thể không hiểu, vậy mà bà ta lại công khai mở rương trước mặt mọi người, như thể sợ thiên hạ không biết vậy!"

Trì Hề Ninh không mấy để tâm, chỉ thản nhiên nói: "Cũng không sao, sớm muộn mọi người cũng sẽ biết. Anh Cô này là lai lịch gì mà nhị thẩm lại tin tưởng đến vậy?"

Hạ Trúc hạ giọng trả lời: "Anh Cô vốn tên là Phùng Anh, là tỳ nữ theo hầu nhị phu nhân từ lúc xuất giá. Khác với mấy tỳ nữ khác leo lên giường nhị gia, Phùng Anh ngay từ ngày đầu vào phủ đã tự búi tóc như ni cô, tỏ rõ thái độ của mình."

Nghe vậy, Trì Hề Ninh nhíu mày, Anh Cô này có chút thú vị: "Về sau thì sao?"

Hạ Trúc thấy nàng quan tâm, lập tức kể sơ lược chuyện của Anh Cô.

...

...

Sau khi Phùng Anh búi tóc ni cô, Trì Dung Côn vẫn không từ bỏ ý định, nhiều lần muốn chiếm đoạt bà ta nhưng đều bị tránh né. Thậm chí có một đêm, bà ta còn xông đến trước mặt Ân thị, cầu xin Ân thị cho thể diện mà thả đi.

Ân thị khinh bỉ Trì Dung Côn, trực tiếp đổi tiện tịch cho Phùng Anh thành dân thường, rồi nói với Trì Dung Côn: "Phùng Anh giờ là dân thường, nếu ngươi còn dám có ý đồ gì, nàng ấy đi báo quan, ta tuyệt đối không ngăn cản!"

Thực ra nhan sắc của Phùng Anh cũng bình thường, Trì Dung Côn cứ nhớ nhung chỉ vì bản tính nam nhân thấp hèn. Thấy Ân thị và Phùng Anh thật sự nghiêm túc, hắn đành từ bỏ.

Phùng Anh được tự do, được Ân thị gả cho một đại chưởng quầy quản lý sản nghiệp. Vài năm sau sinh được một nhi tử, lớn hơn nhi tử của Ân thị - Trì Hoành Vũ hai tuổi, làm thư đồng cho Hoành Vũ.

Vị đại chưởng quầy đó chết khi đứa trẻ lên năm, Anh Cô lại quay về bên cạnh Ân thị.

Nghe xong, Trì Hề Ninh đã hiểu rõ địa vị của Anh Cô trong lòng Ân thị.

Nàng quay sang nhìn Hạ Trúc: "Ta nói trước, nếu trong số các ngươi có ai dám nghĩ đến chuyện làm thiếp của phu quân tương lai, hãy từ bỏ ngay. Trong mắt ta không thể có hạt cát, nếu không ta sẽ không chỉ bỏ trượng phu, mà còn đuổi luôn kẻ leo giường."

Nghe vậy, Hạ Trúc giật mình, sau đó đỏ mặt nói: "Tiểu thư sao đột nhiên nói chuyện này? Người khác thế nào nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ chỉ muốn noi gương Anh Cô thôi."

Trì Hề Ninh nghe xong không nói gì thêm, chuyện còn chưa có gì, nàng chỉ muốn phòng ngừa trước.

Nếu thật sự mù quáng, chọn nhầm người muốn nạp thiếp, nàng sẽ tự mình buồn nôn trước.

Trưa đến, nắng càng gắt, Trì Hề Ninh về phòng đợi.

Một lát sau, Xuân Lan và Anh Cô đến báo rằng bạc và các vật phẩm trong sổ đã kiểm kê xong, giờ đều đã xếp trong kho.

Trì Hề Ninh mỉm cười với Anh Cô, đưa một mảnh bạc vụn: "Anh Cô vất vả rồi."

Anh Cô không chút do dự, nhận lấy: "Đây là bổn phận của nô tỳ. Nếu đại tiểu thư không có gì dặn dò thêm, nô tỳ xin phép về bẩm báo."

Trì Hề Ninh gật đầu, quay sang Đông Mai: "Tiễn Anh Cô."

Đông Mai đưa Anh Cô ra cổng, Xuân Lan thì thào: "Tiểu thư cho bà ta tiền làm gì? Bà ta sẽ không nhớ ơn tiểu thư đâu."

"Ta không cần bà ta nhớ ơn." Trì Hề Ninh giải thích: "Ta chỉ muốn nói với bà ta rằng ta thật sự là người dễ gần."

Đây dù sao cũng là thế giới nghỉ hưu, không thể như tiểu thế giới trước đây, dùng lý lẽ khiến người khác chịu thua, xong là xong.

Anh Cô về nhà, đem mảnh bạc đặt trước mặt Ân thị.

Ân thị nhíu mày: "Ý của nó là gì? Muốn mua chuộc ngươi?"

"Không hẳn." Anh Cô suy nghĩ rồi nói: "Tình nghĩa giữa nô tỳ và phu nhân, nàng ta chắc chắn biết. Nàng ta cho tiền chỉ để nói với phu nhân rằng nàng ta không muốn kết thù, chỉ cần không đụng đến nàng ta, phép tắc lễ nghi nàng ta đều tuân thủ."

Ân thị nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự: "Vậy... chuyện điều tra nàng ta..."

"Vẫn phải điều tra." Anh Cô nói khẽ: "Đại tiểu thư không phải người tầm thường, nếu thật sự nắm được điểm yếu, khiến nàng ta vì phu nhân mà làm việc, phu nhân sẽ có được một trợ thủ đắc lực!"

Ân thị suy nghĩ rồi gật đầu: "Cứ làm theo ý ngươi."

"Dạ."

Mất mười mấy vạn lượng bạc trong một ngày, Ân thị đau lòng đến mức trưa và tối đều không nuốt nổi cơm. Tối đó, Trì Dung Côn lại đòi tiền, khiến Ân thị tức giận mắng: "Nếu không vì Vũ nhi, ta đã vạch trần hết những chuyện xấu xa của ngươi rồi!"

"Hôm nay ta vừa bị một tên sát thần dọa mất mười vạn lượng bạc, ngươi còn mặt mũi nào đến đây đòi tiền?!"

Trì Dung Côn nghe mất mười vạn lượng, mắt đỏ ngầu: "Mười vạn lượng? Ai lớn gan vậy, dám cướp tiền của ta?!"

Ân thị nghe xong suýt ngất, nếu không có Anh Cô bên cạnh khuyên giải, bà ta chỉ muốn cầm chổi đánh đuổi Trì Dung Côn.

Anh Cô vỗ lưng Ân thị, vừa an ủi vừa kể lại chuyện hôm nay.

Trì Dung Côn nghe xong, mắt không còn đỏ nữa, chỉ sợ hãi hỏi: "Cho nó nhiều tiền như vậy, nó không tố cáo ta chứ?"

Ân thị trừng mắt không nói, Anh Cô bên cạnh nói: "Chắc là không, dù sao nàng ta mới vào phủ, nếu chuyện vỡ lở, một mất một còn, biết đâu lão phu nhân và lão gia lại không hài lòng với nàng ta."

Trì Dung Côn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, do dự một lúc rồi nhìn Ân thị: "Cho nàng ta mười vạn lượng, giờ ngươi còn bao nhiêu?"

Ân thị nghe xong suýt ngất, cầm chén trà ném về phía Trì Dung Côn: "Đó là tiền của ta sao?! Nếu một ngày nương tính toán, ta biết làm sao?! Ta nói cho ngươi biết Trì Dung Côn, từ hôm nay, ngươi đừng hòng ta bỏ thêm một đồng nào cho ngươi nữa!"

Trì Dung Côn lập tức phản đối: "Không được! Ai cũng biết ta là nhị gia phủ Trì quốc công, nợ nần không trả, mặt mũi nào nhìn người ta?! Hơn nữa, nếu vì chút tiền mà họ đến tận cửa đòi, xấu mặt không chỉ ta mà còn cả Vũ nhi nữa!"

"Ngươi còn dám nhắc đến Vũ nhi?!" Ân thị tức giận đến run rẩy: "Ngươi... ngươi cút ngay! Cút!"

"Cút thì cút!" Trì Dung Côn cũng sợ bà ta tức đến phát bệnh, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Bốn trăm lượng, sáng mai ta đến lấy!"

Nói xong, hắn chạy biến mất.

Ân thị nhìn bóng lưng hắn, ngồi phịch xuống, ôm mặt khóc: "Anh Cô, sao số ta khổ thế này, lại lấy phải một người như vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play