Hạ Trúc trả lời: "Ban đầu nhị gia chỉ nói, chuộc thân cho thanh kỹ đó tốn ba ngàn lượng, là ghi sổ nợ. Quốc công gia tức giận, sai người đến Vãn Tình các, bảo họ đừng cho nhị gia ghi nợ nữa, nếu không Trì phủ sẽ không nhận. Kết quả không đi thì thôi, đi rồi lại phát hiện thêm mười lăm vạn lượng nợ nữa."
"Mỗi khoản nợ đều có chữ ký của nhị gia, cùng ấn riêng và dấu vân tay. Chủ nhân Vãn Tình các là Vinh vương gia, rất hào phóng nói ba ngàn lượng đó coi như cho Trì phủ thể diện, không đòi nữa."
Vinh vương gia tính ra là thúc thúc của Tề Triệt và Tề Hạo, cũng là người phe bảo hoàng năm xưa, không trách lại hào phóng cho Trì Dung Côn ghi nợ, mà một lần ghi là hơn mười vạn lượng.
Lỗ hổng mười tám vạn lượng bạc, dù Ân thị bù vào bằng của hồi môn và tài sản còn lại của đại phòng, ít nhất cũng thiếu mấy vạn lượng, huống chi Ân thị sẽ không làm vậy.
Mấy vạn lượng thiếu đó, không cần nghĩ cũng biết họ sẽ bắt nàng bỏ ra.
Trì Hề Ninh suy nghĩ phải làm sao.
Miếng thịt đã ăn vào lại phải nhả ra, rõ ràng là không thể, huống chi đây là tiền dưỡng lão của nàng, sao phải đem cho Trì Dung Côn lấp lỗ hổng? Hơn nữa, có một ắt có hai, lỗ hổng của Trì Dung Côn cũng không chỉ có chừng này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT