"Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, thử địa không dư Bạch Hạc lâu*.
Bạn đồng hành một đi không trở lại, để lại ta thở dài ú ù u ~...”
*Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu. Đây mới là câu gốc, nghĩa là người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi, nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc nằm trong bài thơ "Hoàng Hạc Lâu" của Thôi Hiệu.
Ngay lúc bài hạc ca sắp chuyển sang giai điệu đầu tiên thì Lăng Sương Hồn phấn khích phát hiện ra hai bóng người to bằng chấm đen xuất hiện ở phía xa!
Hắn lập tức biến thành hạc trắng, vỗ cánh lướt đi nhẹ nhàng, nhanh chóng đáp xuống trước mặt hai người.
Lăng Sương Hồn gập cánh lại, hóa thành hình người, khách sáo mà lại lịch sự cười nói: “Vị này chính là Tiểu Vu...đạo... hữu?!”
Khi hai từ cuối cùng được thốt ra thì con hạc trắng còn chưa khép đôi cánh lại hoàn toàn, dường như là bị dọa sợ nhảy dựng lên nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT