Bên dưới lớp áo choàng, cái đầu bị mũ áo choàng trùm lại dần cúi thấp xuống, gần như là muốn chạm xuống mặt đất. Vu Mãn Sương dùng ngón tay ấn vào khóe miệng, cố gắng đẩy chúng lên.
Cậu tràn ngập luyến lưu liếc nhìn bóng lưng của Ngôn Lạc Nguyệt.
Chỉ cần liếc nhìn một cái thôi, mọi nỗi buồn dâng trào đều biến mất.
Toàn thân Vu Mãn Sương run lên dữ dội.
—— Đợi đã, chẳng lẽ là thực sự bị lạc sao?
——Làm sao nàng lại đi theo hướng đó chứ?!
Ở đó...ở đó có dây leo siết cổ đấy!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT