Giang Lưu co mình vào một góc, cẩn trọng mở cửa phòng ngủ. Ngay sau đó, cậu giơ điện thoại lên, dùng đèn pin quét nhanh một lượt ở ngưỡng cửa.
Bài trí trong phòng đã thay đổi. Một nửa vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban ngày, nhưng nửa còn lại lại giống như là của người khác.
Từ hướng phòng khách có một đường phân cách rõ ràng, như thể hai căn phòng bị chồng ghép lại với nhau. Giang Lưu lặng im đứng vài phút, thấy không có gì khác thường mới dám bước ra một bước.
Không gian im ắng đến lạ. Cậu không dám bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng từ điện thoại mà lần từng chút một, chậm rãi kiểm tra. Khi bước chân vào phần không thuộc về căn phòng của mình, Giang Lưu không khỏi nín thở, chỉ vì một động tác đơn giản như vậy mà trán đã rịn đầy mồ hôi, tóc trên trán dính lại thành từng sợi.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên đều đặn, ánh trăng từ cửa sổ rơi xuống, phủ lên nụ hoa bên bậu cửa một lớp sáng dịu.
Ba phút nữa trôi qua. Sau khi xác định không có gì lạ, Giang Lưu mới từ từ di chuyển vào nhà vệ sinh.
Không rõ là ảo giác hay gì khác, mu bàn chân cậu lại có cảm giác ngứa. Cậu rọi đèn xuống chân vì muốn tránh phát ra tiếng động nên cậu không mang giày, giờ cúi xuống nhìn kỹ thì thấy trên mu bàn chân là một sợi tóc đen.
Cậu khẽ rũ chân, hơi thở dồn dập hơn một chút. Cái cảm giác ngứa vừa rồi khiến cậu bỗng thấy căng thẳng khó hiểu. Cậu cố giữ bình tĩnh, tiếp tục kiểm tra khu vệ sinh nhỏ hẹp này.
Nhà vệ sinh không lớn, nhìn một lượt là thấy hết. Giang Lưu không tiến sâu vào bên trong, chỉ mở tủ đồ rửa mặt ra xem thử. Bên trong nhét đầy đồ linh tinh, cậu lục lọi một lúc nhưng chẳng tìm được manh mối nào hữu ích, liền khép lại cánh cửa tủ, chuẩn bị đứng lên thì—
Một âm thanh khe khẽ truyền đến.
“Két——”
Là tiếng cửa mở.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân nặng nề, không chút che giấu, từng bước tiến về phía nhà vệ sinh.
Giang Lưu nghiêng người nép ra sau cánh cửa, tắt đèn điện thoại. Trong khoảnh khắc ấy, tay cậu cũng nhẹ nhàng lần được chiếc dao cạo râu kiểu cũ để trên bồn rửa, trong bóng tối rút lấy lưỡi dao, kẹp giữa hai ngón tay, lặng lẽ đếm từng bước chân đang tiến lại gần.
Cổ cậu lại ngứa râm ran, nhưng cậu không để tâm. Ngay cả hơi thở cũng cố ép nhẹ nhất có thể.
“Kẻ đó” đã đến ngay cửa — chính là lúc này —
Động tác của Giang Lưu nhanh gọn, khác hẳn Lưu Đàn. Cậu là người đã vượt qua ba phó bản, biết rõ trong trò chơi này, mỗi lần do dự đều có thể đổi lấy cái chết. Dù kẻ ngoài cửa là người hay NPC, cậu cũng tuyệt đối không được mềm lòng.
Khóe mắt Giang Lưu thoáng thấy một đôi chân, nhưng khi gần như sắp thấy rõ phần thân trên của đối phương, cậu bỗng nhận ra ánh sáng xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
Không một ai trông thấy — từ thân thể Giang Lưu, từng sợi từng sợi đen nhánh, dày đặc đến khó tin, hàng vạn đường chỉ đen thẫm trong nháy mắt đồng loạt trồi ra khỏi da thịt.
Có sợi mảnh như tơ tóc, cũng có sợi to ngang cán chày cán bột, kích cỡ không đều, dài ngắn khác nhau. Chúng cuộn xoáy và uốn lượn trong không trung, rồi nhanh chóng quay đầu, quấn lấy người đang đến gần.
Hàng ngàn sợi tơ đen trườn vào từ mắt, mũi, tai cậu, cổ họng không ngừng co rút như bị ép phải nuốt thứ gì đó. Giang Lưu không cảm thấy đau, chỉ là cơn ngứa âm ỉ lan từ bề mặt da vào tận trong thịt, như thứ gì đó bám theo dòng máu, chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể.
Những sợi chỉ bò dọc từ khóe mắt lên tận con ngươi, dần dần, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại một màu đen thẫm.
Lưỡi dao rơi xuống nhưng không phát ra âm thanh nào. Dưới mặt đất, đám chỉ đen đã len lỏi bao phủ mọi thứ.
Khối người hình thành từ vô số tơ đen không ngừng giật giật, xoắn chặt lại rồi dần tan rã dưới bước chân của kẻ tiến vào. Hàng vạn sợi tơ tản ra, trườn qua khe gạch, bò lên tường, men theo trần nhà… rồi quấn lấy cổ chân Lục Hành Thanh.
“… Ưm, ngứa quá…”
Lục Hành Thanh lầm bầm trong cơn buồn ngủ. Anh đưa tay bật công tắc đèn trên tường nhưng chẳng thấy gì lạ, cứ tưởng là côn trùng bay vào phòng, bèn đưa tay vỗ nhẹ cổ chân vài cái.
Một sợi tóc đen mảnh rơi xuống sàn, lặng lẽ.
Nhưng rất nhanh, lại có vài sợi khác từ trần nhà nhẹ nhàng đáp xuống lưng anh. Chúng quá nhẹ, rơi trên áo không tạo ra chút tiếng động nào, chỉ như sợi tóc ai đó vô tình bám lên vải.
Lục Hành Thanh chẳng hề hay biết.
Sau khi rửa tay xong, anh trở lại phòng ngủ, kéo chăn nằm xuống. Chuẩn bị ngủ tiếp _ cùng đó là với sự sinh sôi âm thầm của vô số sợi đen trên lưng anh.
Trong nhà vệ sinh, từng sợi tóc tiếp tục rơi xuống nền gạch, rồi lại bắt đầu xoắn xuýt, chồng chéo lên nhau.
Chúng vừa chầm chậm bò về phía phòng ngủ, vừa dần tạo thành một hình người.
Khối người ấy được đan từ vô số sợi tóc, những sợi tóc lộ ra trong không khí như đang tung hứng trong cơn hưng phấn. Khi nhấc chân, hình người ấy như ngọn nến tan chảy, những sợi tóc phân tách và nuốt lẫn nhau, rồi len lỏi qua các khe hở, trườn dọc theo ga giường.
Số lượng quá nhiều, chỉ trong chốc lát, mặt giường đã bị bao phủ. Lục Hành Thanh vẫn hô hấp đều đều, như đang mơ thấy bản thân cưỡi xe đạp dọc theo con đường vắng, gió lướt nhẹ qua gò má, mềm mại mà ngưa ngứa.
Lá cây rơi xuống, chạm lên mặt, lên người anh, đầu lá lạnh buốt quét ngang da thịt mang theo thứ cảm giác nhồn nhột lập lòe biến mất rồi lại hiện ra.
Trong thực tại, từng sợi tóc đen đã phủ trọn cơ thể Lục Hành Thanh, trừ đôi mắt, mũi và môi, không còn mảnh da nào lộ ra bên ngoài. Nhìn từ xa, anh giống như đang đeo một chiếc mặt nạ đen quái dị. Nhưng nếu lại gần sẽ thấy rõ — từng sợi tóc nhỏ vẫn lơ lửng trong không khí, rung nhẹ như đang thì thầm.
Chúng không ngừng trườn bò trên người Lục Hành Thanh, như đang từng chút một dò xét con mồi. Vài sợi tóc quấn lấy vành tai, rốt cuộc cũng không thể chờ đợi thêm nữa. Nó chẳng rõ nguyên do của sự hưng phấn này, chỉ là càng muốn thăm dò sâu hơn cơ thể người trước mắt. Cuối cùng, tựa như kẻ săn mồi không thể kiềm nén khát vọng ăn tươi nuốt sống, những sợi tóc sau một lúc luẩn quẩn nơi vành tai liền lặng lẽ tách ra thành từng sợi nhỏ hơn, từ từ bò sâu vào trong ống tai.
“... Ngứa.”
Lục Hành Thanh mơ màng lẩm bẩm, giơ tay khẽ gãi tai.
Ngay khi anh nói mê, những sợi tóc kia liền lập tức dừng lại, nhưng không hề rút đi, mà giả vờ như chỉ là tấm chăn đắp trên người. Khi tay anh chạm tới vành tai, vùng da vốn bị bao phủ đột nhiên như được nhường ra một khoảng không nhỏ, để anh có thể cử động.
Xác định tai đã không còn ngứa, anh lại chìm vào giấc ngủ.
Những sợi tóc đang lặng lẽ trong ống tai bất ngờ bị các sợi theo sau đuổi kịp, quấn lấy, kéo ra, trong khoảnh khắc rời khỏi tai liền bị vô số sợi khác nuốt chửng và hòa lẫn.
Hình người có vẻ tức giận, song nó không biết cảm xúc phiền muộn ấy đến từ đâu – chỉ là càng lúc càng rơi vào hỗn loạn. Nó nuốt chửng những phần không chịu phục tùng của chính mình. Cơ thể nó, thô to như thân cây, từ từ nhô lên khỏi giường, gốc rễ lớn nhanh chóng bị chẻ nhỏ thành hàng vạn sợi, rơi xuống nơi ngực của Lục Hành Thanh.
Những sợi tóc mới sinh mang theo chút vui vẻ mơ màng, lại bắt đầu giống như trước – từng lớp từng lớp, không ngừng quấn lấy anh...