Lục Hành Thanh không có cơ hội để “tiếp tục”, bởi vì từ bên ngoài vang lên một tiếng động trầm đục vang lên. Anh vội vã để lại một câu: “Nếu cậu muốn nghỉ ngơi, có thể tắt đèn ngủ trên đầu giường, tôi không ngại”, rồi lập tức mở cửa lao ra ngoài.
Trần Khoan đang nằm ngã sóng soài ngay ranh giới giữa hai căn phòng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc kinh hoàng, toàn thân run rẩy lùi về sau. Hắn không ngừng xoa nắn mu bàn chân như thể vừa bị thứ gì đó rất quái dị chạm vào. Gương mặt nhăn nhó đến mức như sắp rỉ nước, thậm chí như chỉ cần có một con dao trong tay, hắn cũng sẽ không ngần ngại mà róc bỏ luôn mảnh da đó.
“Sao vậy?” Lục Hành Thanh ngập ngừng bước tới gần, nhưng ánh mắt Trần Khoan lại đầy vẻ cảnh giác, sự đề phòng vừa mới được xua đi giờ đây lại trỗi dậy.
Lục Hành Thanh đưa tay định kéo hắn dậy, nhưng Trần Khoan lập tức nghiêng người né tránh, giọng nói mang theo run rẩy: “Vừa rồi… hình như có cái gì đó bò lên người tôi, tôi hoảng quá nên ngã.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Hành Thanh không khỏi đảo quanh, nhìn khắp một lượt: “Là thứ gì vậy?”
“Không nhìn rõ… chắc là một con sâu hay gì đó.” Trần Khoan khẽ đáp, sắc mặt u ám. Nhưng nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Lục Hành Thanh không có vẻ gì là giả tạo, hắn hơi buông lỏng cảnh giác. Cùng lúc ấy, trong đầu lại bất giác nổi lên một suy tính khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play