Chương 6 – Đẩy Tới Bờ Vực


 

Hai ngày. Ba concept. Một mình.

Lâm Khuê giam mình trong căn phòng thuê nhỏ, gõ phím đến chai cả lòng bàn tay. Cà phê đặc, mì gói nguội, một bức tường dán đầy giấy ghi chú và những dòng chữ ngoằn ngoèo—kẻ ngoại đạo nhìn vào chỉ thấy rối, nhưng trong mắt cô, mỗi ý tưởng đều như một nhát cắt vào thời gian.

Ngày thứ hai, khi đồng hồ điểm 11 giờ đêm, cô gửi đi bản thuyết trình cuối cùng. Không kèm tin nhắn, không đính thêm một lời giải thích.

Cô lăn ra giường ngủ thiếp đi như tắt điện.

Sáng hôm sau, 8 giờ, một tin nhắn hiện lên:

“10h họp nội bộ. Có mặt.” – Duy Hạo.

Không lời khen, cũng không lời chê.

Cô xách túi lên đường. Trên xe, mí mắt nặng trĩu, đầu óc quay cuồng vì mất ngủ. Nhưng khi bước vào phòng họp, ánh mắt cô vẫn tỉnh táo, gương mặt không một vết mỏi.

Duy Hạo đã ngồi sẵn, bên cạnh là các quản lý cấp cao của dự án Thanh Nguyên.

Anh ra hiệu cho cô trình bày. Không vòng vo, không khách sáo.

Cô đứng lên, tay cầm điều khiển, lướt qua từng slide với giọng đều và chắc. Ý tưởng thứ nhất đánh vào cảm xúc gia đình, thứ hai tập trung vào người trẻ đô thị, thứ ba là chiến lược viral ngắn gọn mà mạnh mẽ.

Khi cô vừa kết thúc, một giám đốc truyền thông lắc đầu:

– Ý tưởng thứ ba hơi mạo hiểm. Có thể phản tác dụng nếu xử lý không khéo.

Duy Hạo không phản ứng. Anh quay sang cô:

– Cô nghĩ sao?

Cô đáp ngay:

– Không mạo hiểm thì không nhớ được. Tôi chịu trách nhiệm toàn bộ về dư luận, nếu chiến dịch có rủi ro.

– Và nếu rủi ro đó gây tổn thất đến thương hiệu?

– Thì tôi sẵn sàng chấp nhận thanh lý hợp đồng.

Không gian trong phòng như bị hút hết oxy.

Duy Hạo nhìn cô vài giây. Rồi bất ngờ, anh quay sang các giám đốc:

– Chiến dịch ba, phê duyệt. Triển khai từ tuần sau.

Mọi người nhìn nhau, ngỡ ngàng. Còn Lâm Khuê—cô không ngạc nhiên. Không phải vì tin anh sẽ chọn, mà vì cô đã sẵn sàng với bất kỳ kết quả nào.

Sau cuộc họp, khi cô thu dọn đồ, Duy Hạo gọi cô lại:

– Đêm qua cô ngủ lúc mấy giờ?

– Tôi không đếm. Đếm để làm gì?

– Vậy hôm nay đừng làm gì nữa. Về nghỉ. Ngủ cho đủ. Tôi không cần người thắng vì cố gồng đến gãy lưng.

Cô nhìn anh. Ánh mắt ấy… lạnh mà sâu, như có thứ gì đó đang bị kiềm nén rất kỹ.

– Tôi tưởng anh đang muốn đẩy tôi đến giới hạn?

Anh đáp không chớp mắt:

– Tôi muốn thử sức chịu đựng của cô, không phải bẻ gãy cô.

Cô bật cười, nhưng giọng khàn:

– Lần đầu tiên có người nói thế với tôi.

Anh nhìn cô, lần đầu ánh mắt dịu đi:

– Lần đầu tiên tôi thấy có người còn cố cười… khi đã đứng sát bờ vực.

Và trong khoảnh khắc ấy, Lâm Khuê biết: dù chưa tin, nhưng cô đã không còn đơn độc.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play