"Ba ngàn vàng, cộng thêm một cái tai, tự cắt!" Dương Tiêu lấy ra một tờ

ngân phiếu, rồi đặt thêm một cái cưa nhỏ lên trên.

"Hai ngàn vàng, cộng thêm một cái tai khác." Đây là Dương Đỉnh Thiên.

"Hai ngàn vàng, cộng thêm một con mắt trái." Ân Thiên cũng bắt chước lấy

ra một tờ ngân phiếu và một cái móc tai nhỏ.

"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Dùng cưa cắt tai còn đỡ, chứ

dùng móc móc mắt thì hơi sáng tạo quá đấy!"

Ân Thiên Chính hừ một tiếng nói: "Ta thích, thì sao?"

"Được! Ngươi thích là được.”

Ân Dã Vương cười một tiếng: "Phụ thân bên trái, nhi tử bên phải, thêm một

ngàn vàng."

Vi Nhất Tiếu mỉm cười: "Mũi cộng hai ngàn lượng vàng."

Trương Vô Kỵ: "Lưỡi thêm ba ngàn vàng."

"À, ta đã hiểu, các vị chê bai những thứ nhô ra bên ngoài đúng không? Thế

thì còn lão nhị cũng nhô ra đấy, không bằng cùng đánh bạc một trận." Pháo

Thiên Minh chơi lưu manh đến cùng.

Trương Vô Kỵ thờ ơ nói: "Ta là giáo chủ, ta theo!" Nói rồi lấy từ trong ngực

ra một dụng cụ.

Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Thứ này hình như là kìm nhổ đinh...

Làm sao cắt được cái thứ kia?"

"Cắt? Chúng ta đều thích kẹp, kẹp cho nó nổ, còn có kèm âm thanh."

Pháo Thiên Minh quay đầu lại hỏi: "Thiên Thiên, cô thì sao? Đánh cược gì?

Nhà cái không thu bánh bao đâu nhé?"

"Ngươi chờ đã, ta đang bán cổ phiếu!" Lại qua mấy giây, Thiên Thiên lôi ra

một tờ ngân phiếu: "Một vạn một ngàn ba trăm sáu mươi lăm vàng, Vô Kỵ ca

ca, ta đặt theo ngươi có được không?"

"Được!"

Tinh Ảnh phát tin tức cho Kiếm Cầm hỏi: "Bên phía các ngươi thế nào rồi?

Ta nhắn tin cho Chử Trà và Thiên Thiên sao cũng không có phản ứng?"

Kiếm Cầm sớm đã về tới nóc nhà, nhìn bên dưới vừa thở dài vừa trả lời: "Ta

thấy Chử Trà sắp phát ra tài lớn rồi, ừm, là một khoản tiền lớn, bên kia ngươi

liền chuẩn bị chiến đấu đi! Những NPC đáng thương này, còn có Thiên Thiên

của chúng ta càng đáng thương hơn."Nhưng cô đã từng thấy qua phong thái oai

hùng của Pháo Thiên Minh trên sòng bạc, chỉ có cô và nhà thiết kế không tưởng

tượng được, không có Pháo Thiên Minh không làm được.

"Biết rồi! Phái Võ Đang chúng ta có phân nửa đã thuận lợi lên sườn núi tới

hậu viện theo đường của các ngươi, vách núi phía nam có mấy trăm người khác.

Bên ngươi có rối loạn là báo hiệu cho chúng ta."

Tinh Ảnh vốn là người gian tặc, Xe vốn là người hung ác, Tử Phi Tử cũng

không phải loại lương thiện, về phần Nhất Kiếm Đoạt Tâm cũng có thể nói

chính là một lão hồ ly. Sau khi Pháo Thiên Minh lên núi bốn người đã bắt đầu

bố trí.

Đầu tiên chọn lựa ra hơn một ngàn đệ tử Đường môn chuẩn bị rất nhiều ám

khí, làm phương trận công kích từ xa. Nga Miphái tạo thành phương trận tự sát,

thống nhất dùng Thiên Địa Đồng Thọ, một khi sử dụng bị thương, lập tức nằm

rạp trên mặt đất bất động, mở ra một lỗ hổng.

Tiếp theo là một ngàn tên Võ Đang làm đội cảm tử, lợi dụng khinh công

đánh thẳng về phía tổng đàn, dùng tính mạng làm xáo trộn trận thế kẻ địch.

Thiếu Lâm lại phái mười tám người kết trận, thận trọng từng bước một, vừa

đẩy về phía trước, vừa hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch.

Cuối cùng là Hoa Sơn phái, chính là sát thương chủ lực, dùng chiến pháp

chim sẻ thêm chút hoa nở, triệt để xáo trộn bố trí của kẻ địch, hơn nữa dốc hết

khả năng ngăn chặn địch nhân tạo ra công kích hữu hiệu với tam đại môn phái

còn lại.

Chia bài! Bởi vì Thiên Thiên và Trương Vô Kỵ cùng đặt cược vào một cửa,

Pháo Thiên Minh dùng thủ pháp chuyên nghiệp chia bài theo bảy cửa, chia làm

hai đợt. Thiên Địa ba mươi hai tấm là một loại phương thức chơi bài thoát thai

từ bài cửu, là một loại không cần trí lực, là cách đánh bạc hết sức sảng khoái.

Mỗi người trong tay có hai tấm bài, chỉ cần so với nhà cái, lớn hơn là thắng, đặt

bao nhiêu tiền cược thì thu bấy nhiêu tiền cược.

Sáu NPC đều không động đến bài trước mặt, cười khúc khích nhìn bài trong

tay Pháo Thiên Minh, bọn họ không cần nhìn cũng biết kết quả, bởi vì hệ thống

đánh bạc đại thần vĩnh viễn đứng về phía bọn họ. Pháo Thiên Minh cũng không

xem bài nói: "Trương giáo chủ phải không? Hơn một tháng trước, ta giúp cha

mẹ ngươi báo thù, không cẩn thận được một khoản tiền khổng lồ, kết quả bị sư

công vô lương tâm của ngươi biển thủ, suýt nữa khiến ta phá sản. Mối thù này

ta luôn nhớ mãi, vô duyên vô cớ bị biển thủ nhiều tiền như vậy, khiến ta ăn

không ngon ngủ không yên suốt mấy ngày liền. Nhưng lão Trương... chính là sư

công của ngươi, thật sự biết cách đối phó ta. Hơn nữa bằng hữu của ta là đại sư

huynh Võ Đang, ta cũng không tiện trút giận gây hại tới Võ Đang mà trút giận.

Vậy nên, đành phải khiến Ma Giáo các ngươi chịu uất ức phá sản thổi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play