Kiếm Cầm xem lại một hồi, bắt chước Pháo Thiên Minh nằm ngửa nhìn trời

nói: "Thiên Thiên đã thua hai ván rồi."

Pháo Thiên Minh miễn cưỡng mở mắt ti hí nói: "Mới thua hai ván thôi, còn

nhiều triển vọng lắm!"

"Tổng cộng chỉ chơi hai ván thôi! Này! Đừng ngủ nữa, ngươi hãy nói xem

bây giờ phải làm thế nào, người ta đã vào trong rồi, nhưng hình như chẳng có

tác dụng gì. Mục đích của chúng ta là thu hút chú ý của Ngũ Hành Kỳ về tổng

đàn cơ mà."

Pháo Thiên Minh ngồi dậy hỏi: "Ngươi có cách nào hay không?"

"Đốt lửa thì sao?"

"... Đã bàn rồi, nhiều lắm là huy động Hồng Thủy kỳ. Cách duy nhất là

khuấy động bên trong cho trời long đất lở."

"Trời long đất lở?... Chử Trà, có chuyện ta luôn muốn nói với ngươi." Kiếm

Cầm mở to đôi mắt, đầu từ từ lại gần Pháo Thiên Minh, đatj tới khoảng cách

người tình.

"Ngươi... muốn nói gì?" Pháo Thiên Minh hơi thở dồn dập. Kiếm Cầm cũng

là một mỹ nhân, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất trên mặt, đôi môi đỏ mọng

quyến rũ chỉ cách có 20 centimet. Pháo Thiên Minh nhộn nhạo khắp người, hận

không thể cắn một phát. "Bây giờ... không tiện, hay là... ta cho ngươi số điện

thoại..."

Chưa dứt lời, bàn tay nhỏ bé của Kiếm Cầm đã nhẹ nhàng đặt lên ngực Pháo

Thiên Minh, suýt nữa Pháo Thiên Minh hít không hở ra nổi, lập tức đầu hoa mắt

váng, máu nóng sôi trào, xúc động muốn giải quyết luôn tại chỗ. Bỗng một

luồng lực lượng lớn từ tay Kiếm Cầm ồ ạt truyền tới, thân thể Pháo Thiên Minh

nặng nề đập tan miếng ngói dưới người, tạo thành một tiếng vang lớn, bị y ép

nát rồi rơi thẳng xuống.

Kiếm Cầm cười khúc khích nói: "Ta học rất nhanh đấy!" Nói xong lăn người

tới mái hiên, một tay bám vào xà nhà, thân co lại treo lộn ngược ở rìa đại điện,

nhìn qua khe hở xem vào bên trong.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vi ca, Tiêu ca, đã lâu không gặp, nhớ chết đi được." Bên cạnh, Pháo Thiên

Minh vừa chào hỏi vừa phỉ báng: Sao trông hai người này tà dâm thế? Hay là

mình vẫn chưa tỉnh ngộ sau cơn phấn khích?

Lần chào hỏi này của Pháo Thiên Minh cũng không được đãi ngộ như Thiên

Thiên. Vi Nhất Tiếu phản ứng đầu tiên, lao thẳng lên nóc nhà xem xét. Dương

Tiêu vận sức chờ di chuyển tức thời. Trương Vô Kỵ trầm giọng hỏi: "Các hạ là

ai, sao lại tự tiện xông vào tổng đàn Minh Giáo chúng ta?" Vi Nhất Tiếu hạ

xuống, lắc đầu với mọi người.

"Ta... Ta là đệ tử đắc ý của sư công ngươi, ngươi gọi ta sư thúc là được. Còn

về mục đích ta đến đây... cũng giống như cô ấy!" Pháo Thiên Minh chỉ Thiên

Thiên rồi lấy ra một hộp bài tú lơ khơ nói: "Chúng ta chơi Trá Kim Hoa đi?"

Không ai để ý tới y, mỗi người đứng về vị trí của mình, có dấu hiệu một lời

không hợp là sẵn sàng ẩu đả. "Không thích à? Hay muốn chơi Thiên Địa Giang

ba mươi hai tấm không? Blackjack 21? Trốn bài? Năm mươi K? Tiến lên?...

Hay các ngươi muốn chơi bài brit?"

Dương Tiêu bỗng nói vài câu vào tai Dương Đỉnh Thiên, Dương Đỉnh Thiên

gật đầu rồi nói: "Thiên Địa Giang, nhất phiên lưỡng trừng nhãn. Ngươi làm nhà

cái, không giới hạn cược."

"Không chơi!" Pháo Thiên Minh vừa nghe không có giới hạn, còn bắt mình

làm nhà cái là nổi giận: Đừng tưởng ta ngu, Dương Tiêu này chỉ muốn trả thù vì

bị dọa nhiều ngày không cứng được. Giết ta một phen không vừa lòng, nhất

định phải làm cho ta phá sản mới thôi.

"Muốn chơi thì cứ chơi, không chơi thì giết người! Hai người." Ân Thiên

Chính trầm giọng nói.

"Chơi!" Thiên Thiên trả lời.

"Chơi cái mẹ..." Lời còn chưa dứt, Dương Đỉnh Thiên từ cách xa mười mét

đột nhiên xuất hiện trước mặt Pháo Thiên Minh, hai người đã tới khoảng cách

tình lữ.

"Có đánh bạc không?"

Pháo Thiên Minh lau nước miếng trên mặt rồi nói: "Chỉ từng nghe nói

cưỡng gian địa, chưa từng nghe nói cưỡng ép đánh bạc, có gan thì giết ta đi."

"Giết ngươi? Không giết ngươi! Có điều, ngươi không chịu đánh cược,

chúng ta sẽ giam ngươi mười ngày rồi tính sau.” Dương Tiêu cười khà khà, như

một con hồ ly tinh.

"Được! Ta cược, nhưng vạn nhất các ngươi thua, lại hối hận mà cướp tiền

giết người thì sao đây?"

Trương Vô Kỵ mỉm cười, không biết đã ra lệnh gì, Hắc Bạch Song Sát từ

trên trời hạ xuống, xuất hiện ở giữa nói: "Ta là Hắc Sát."

"Ta là Bạch Sát!"

"Chúng ta được thuê để giám sát kết quả của ván cá cược này, dù quá trình

có hoang đường đến đâu cũng không thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng ta.

Bất kỳ ai cá cược mà không chịu thua cuộc sẽ bị phế bỏ toàn bộ võ công." Pháo

Thiên Minh cười lạnh một tiếng. Quá trình có hoang đường đến mức nào cơ

chứ? Còn chưa kể đến việc mẹ của Joker đỏ, mẹ của Joker đen xuất hiện cũng

không tính là gian lận. Chơi với ông đây mà không lột trần truồng các ngươi ra

thì đúng là làm phụ lòng sinh thành của các ngươi rồi.

Tám người ngồi trên mặt đất, Pháo Thiên Minh đặt bài xuống đất nói:

"Muốn kiểm tra bài thì làm đi. Không kiểm tra là đồng ý cược rồi đấy." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play