Sau khi hỏi xong Lục Nùng lại hối hận, cô hỏi câu vớ vẩn gì thế này, người ta đều đã tin rồi, còn nhắc nhở Bùi Tịch An suy nghĩ tiếp đề tài mẫn cảm này làm gì?
Nhưng cô cũng thật sự tò mò, Bùi Tịch An cứ như vậy tin tưởng nhân phẩm của cô ư? Hay là nói cô có một khuôn mặt thiện lương, trời sinh dễ dàng nhận được sự tín nhiệm của người khác?
Rất nhanh, Bùi Tịch An đã phá vỡ ảo tưởng của Lục Nùng, nói đúng như thực: “Tối hôm qua Bùi Tranh đã kể chuyện mọi người đánh cược cho tôi biết rồi.”
Hơn nữa anh luôn nhìn thấy hình thức cô và Bùi Tranh ở chung, sao lại hiểu lầm?
Lục Nùng nghe xong thì thất vọng, không phải do ảnh hưởng từ mị lực nhân cách của cô, thế là khô khốc đáp một tiếng: “À, như vậy à.”
Sáng sớm mùa hè là thời gian nhẹ nhàng khoan khoái nhất ngày, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn mọc, một cơn gió nhẹ nhu hòa đập vào mặt, côn trùng vẫn chưa ngừng kêu, chim hót đầu cành, còn chưa trải qua hoàn cảnh ô nhiễm do công nghiệp hoá, chỉ có mùi thơm của cỏ cây và mùi khói bếp bốc ra từ ống khói mỗi nhà.
Lục Nùng rất nhanh đã bị mùi khói lửa sạch sẽ này hấp dẫn, thậm chí lúc đi ngang qua mỗi nhà có thể ngửi ra mỗi một nhà đang làm món gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT