Cơm nước xong, Bùi Tranh và Tiểu Chu bưng chén không và dĩa thức ăn chạy vào nhà bếp như đang thi chạy, giữ lại mặt bàn sạch sẽ cho Lục Nùng. Lục Nùng: “. . .”
Xem như các người ác.
Bùi Tịch An nhìn cô một cái, vén ống tay áo sơ mi trắng lên, cầm lấy giẻ lau lau bàn.
Lục Nùng: ". . ." Sao cô cảm thấy mình có chút vô dụng?
Cô đứng ở bên cạnh không có chuyện gì làm, không thể làm gì khác hơn là đi lên lầu nhìn Tể Tể. Tể Tể ngủ rất say, lông mi thật dài hơi run run theo hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, môi bĩu ra, vô cùng đáng yêu. Lục Nùng càng nhìn càng yêu, nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán của Tể Tể, “Bảo bối, ngủ ngon nha.”
Rón rén đi ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải mẹ Ngô trở về phòng ngủ, Lục Nùng suy nghĩ một chút vẫn nói: “Mẹ Ngô! Con không có bảo mẹ Ngô nấu canh cho Bùi Tịch An, sau này mẹ đừng có nói như vậy.”
Mẹ Ngô che miệng cười: “Được được được, mẹ Ngô biết biểu tiểu thư của chúng ta kiêu ngạo, là mẹ Ngô tự chủ trương, mẹ Ngô sai rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play