Mai Hạc Đình vào cửa, tiện tay ném vật nhỏ bị ô ô a a lượm từ ven đường xuống đất, lạnh nhạt quăng một câu: “Tự lo.”
Khăn lụa rơi xuống, vừa khéo phủ lên con chó nhỏ bị thương chân. Mai Hạc Đình xoa bàn tay làn da khô lạnh, lặng lẽ đi thẳng vào quán thất trong nội xá.
Tòa nhà này vốn do hắn mua lại, toàn bộ bố cục sơn thủy đều đổi thành hình dáng y như phủ Trường Chủ năm xưa.
Dù là ảnh bích giếng trời, hay núi giả suối chảy, đều tựa như một bản thu nhỏ của vãng tích năm nào, đình đài cũ, hồ nước cũ, đến cả tiểu viện Sồ Phượng năm xưa mà Bảo Nha từng ở cũng được giữ lại nguyên vẹn, để nàng khi đến có chốn nghỉ ngơi.
Phía tây cũng có một viện, không mai không hạc, bị hắn sửa tên là “Nhất Thốc Viên”.
Đào hoa một thốc, nở bung vô chủ, hoa nở, chỉ chờ người.
Cảnh cũ rành rành trước mắt, từng chốn quen thuộc in vào đáy lòng, chốn nào cũng đau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT