Nhưng cái tên Cố Kính Hành điên khùng kia lại không đến, khiến Phương Khả Ngôn rảnh rỗi nổi hứng, dẫn theo trợ lý đến công ty nhà họ Ngô, muốn tận mắt xem bộ dạng Ngô Thượng Hưng "kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay".

Khi thấy ánh mắt đầy oán hận của Ngô Thượng Hưng, cậu chẳng thèm để tâm, cứ thản nhiên ngồi vào ghế tổng giám đốc, mở miệng hỏi:

— “Thì ra công ty Ngô gia chiếm nhiều bất động sản đến vậy à? Nhưng mà mấy cái đó đã làm thủ tục hợp pháp chưa?”

Ngô Thượng Hưng mặt mũi vặn vẹo:

— “Hừ, đồ tiểu nhân đê tiện.”

Phương Khả Ngôn bắt chéo chân, mặt không đổi sắc:

— “Muốn giữ lại mấy cái bất động sản đó không? Anh cũng biết nhà họ Phương ta xưa kia làm nghề gì rồi đấy. Cầu xin tôi đi, biết đâu tôi còn có thể giúp anh một tay.”

Ngô Thượng Hưng không chỉ biết, mà còn biết rất rõ. Quan trọng nhất là Phương Khả Ngôn đã đoán trước được mọi đường lui của Ngô gia, rồi lần lượt cắt đứt hết. 

Không còn cách nào khác, gã đành hạ mình cầu xin Phương thiếu gia tha cho, còn chấp nhận trả 1 triệu mỗi tháng tiền thuê để mong có cơ hội thở dốc.

Phương gia vốn là "lão đại" ngầm ở thành phố này, lâu nay nắm giữ rất nhiều "nghề" không thể công khai. Dưới trướng có hàng trăm anh em huynh đệ. Thời kỳ hoàng kim, chỉ cần Phương gia ho một tiếng, cả thành phố C đều run rẩy.

Phương thiếu gia từ nhỏ đã được nâng niu như bảo bối, chưa từng chịu thiệt thòi. Từ lớn đến bé đều có người săn sóc, muốn gì có đó.

 Nhưng cậu không hề hư hỏng, học giỏi, năng lực mạnh, tướng mạo lại nổi bật. Nói chung không chê vào đâu được, chỉ tiếc mỗi điểm — tin tức tố không được đặc biệt.

Ngô gia đi theo Phương gia hơn hai mươi năm. Ngô Thượng Hưng cũng nhìn Phương Khả Ngôn hơn hai mươi năm — có ngưỡng mộ, có ganh tỵ, cuối cùng tất cả biến thành ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Sau hai mươi năm, rốt cuộc cũng đến lúc gã chờ đợi. Sau biến cố đen tối kia, Phương gia buộc phải chuyển mình. Nhưng mấy anh em giang hồ, tuy trọng tình trọng nghĩa, lại chẳng biết làm ăn. Gắng gượng mấy năm, cuối cùng cũng rơi vào bẫy của Ngô gia.

Ngô Thượng Hưng nhân cơ hội đưa ra kế hoạch liên hôn kèm mua lại công ty. Công ty, hắn muốn. Phương Khả Ngôn, gã cũng muốn.

Cầm theo bản kế hoạch hoàn hảo tới gặp Phương gia, gã không ngờ vừa đến đã bị chặn ngoài cửa, ngay cả cánh cửa lớn cũng không mở. Bị mất mặt ê chề, hắn tức đến hộc máu, liền buông lời:

— “Rồi xem, tao sẽ khiến Phương gia thân bại danh liệt, để coi đến lúc đó ai còn dám chống lưng cho Phương Khả Ngôn. Chơi đủ rồi, tao sẽ bán cậu ta như món hàng.”

Lời vừa nói ra khiến Phương lão gia và mấy anh em kết nghĩa nổi trận lôi đình. Phương Khả Ngôn là bảo vật họ nâng niu, sao có thể để người khác sỉ nhục như vậy? Dám động đến người nhà, có chết cũng phải đánh lại một trận. Mấy ông già xách gậy ra khỏi cửa, định liều một phen.

Nhưng làm sao họ địch lại một Alpha trẻ khỏe? Ngô Thượng Hưng nhanh chóng phản ứng, phóng thích một lượng lớn tin tức tố. Mùi xạ hương nồng nặc khiến người ta nghẹt thở, ngay lập tức đông cứng không thể cử động.

Ngay khi tình hình ngàn cân treo sợi tóc, Phương Khả Ngôn kịp trở về. Tin tức tố đỉnh cấp từ cậu lập tức ép lại, từng bước tiến lên:

— “Ngô Thượng Hưng, thả bọn họ ra!”

Ngô Thượng Hưng lúc này đau đến thấu xương vì bị chặt một cánh tay. Đời gã chưa từng chịu khổ như vậy. Trong cơn giận dữ, hắn gào lên:

— “Muốn tôi thả bọn họ cũng được, nhưng cậu phải theo tôi!”

Đêm đó, Phương Khả Ngôn bị gã bắt về giam trong biệt thự Ngô gia, mãi đến ngày trước lễ đính hôn mới được gặp người nhà.

Phương lão gia vừa thấy mặt đã đỏ cả mắt, chỉ dám dùng ánh mắt trấn an con trai, không dám nói gì dưới sự giám sát của người Ngô gia.

Chưa kịp nói được mấy câu, Ngô Thượng Hưng đã quăng ly ra hiệu đuổi khách. Mọi người đành phải nén giận rút lui, chờ đến tiệc đính hôn để trả đũa.

Buổi tiệc lớn như vậy, khách khứa tấp nập. Không ai để ý một người giúp việc rửa ly trong bếp có cho gì vào nước hay không. Một gói thuốc xổ tan vào nước không một tiếng động. Khi rượu champagne được mang ra mời khách, từng vị khách quý lần lượt phải vào viện.

Khắp nơi la hét, người ngã ngựa đổ, kẻ đi tìm WC, người gọi xe cấp cứu – hỗn loạn không thể tả. Là chủ nhân, Ngô Thượng Hưng buộc phải chạy lo hậu quả.

 Mặc dù được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng giữa cơn hoảng loạn, hắn trông vô cùng nhếch nhác.

Gã đột nhiên hối hận. Lẽ ra sớm nên “xử” Phương Khả Ngôn, giữ làm gì chút hồi ức "hoàn mỹ". Giờ thì tan tành hết rồi.

Quả nhiên, nhân lúc hỗn loạn, vai chính còn lại của buổi tiệc – Phương Khả Ngôn – đã nhân cơ hội giả vờ yếu đuối bám lên một chiếc xe khách, lén trốn thoát trên đường đi bệnh viện.

Nơi đây không thể ở lại. Cậu mang theo vật tư đã chuẩn bị sẵn, thuê một chiếc xe đen, chạy thẳng về phía Bắc – đến thành phố A.

Những ngày bị giam cầm, cậu đã vô số lần muốn phản kháng, nhưng nhận ra mình không thể thoát ra bằng chính sức mình. Chỉ có thể tìm chỗ dựa mạnh hơn – dù có là giả tạo.

Cậu tự nhủ: chỉ là mượn chút tin tức tố thôi, đối phương chắc cũng chẳng để tâm. Mấy Alpha đỉnh cấp, ai chẳng có vài mối tình thoáng qua?

Tuy nhiên, nếu đã phải làm chuyện này, cậu vẫn muốn người đó là người mình có thể chấp nhận.

Người đó – chính là Cố Kính Hành, nhà giàu số một thành phố A, thủ đoạn tàn nhẫn, tin tức tố đỉnh cấp. Phương Khả Ngôn từng thấy hắn qua không biết bao nhiêu lần trên kênh kinh tế – tài chính, thậm chí nhiều bài học ở đại học cũng phân tích trường hợp của hắn. Một người như vậy, làm sao không khiến người ta vừa kính nể vừa ngưỡng mộ?

Phương Khả Ngôn đổi tên, giả dạng thành du học sinh mới trở về, đến xin làm trợ lý tại tập đoàn Hành Tinh.

Nhanh chóng lấy được lòng tin của đối phương, cậu chọn thời cơ chuốc say Cố Kính Hành, đưa hắn đến khách sạn. Trong căn phòng, hương sơn trà của cậu quyện lấy mùi gỗ đàn hương từ người kia, hai luồng tin tức tố quấn lấy nhau, chẳng bao lâu đã lan đầy cả phòng.

Dù là người trấn định đến mấy, Phương Khả Ngôn cũng chỉ là lần đầu. Chủ động đến một nửa liền mệt lả, gục vào vai người kia thở dốc. Nhưng cậu lập tức bị lật ngược, bị "cày" suốt một đêm không nghỉ.

Sau khi xong việc, đang mệt lả muốn ngủ, cậu lại nghe thấy giọng nói đắc ý bên tai:

— “Quả nhiên rất yêu tôi.”

— “Còn nữa, sau này nhớ kỹ: đàn ông say rượu là… dậy không nổi đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play