Gió thu nổi lên, đêm trở lạnh.
Giới thượng lưu thành phố C đang xôn xao bàn tán. Ai cũng đang tò mò, không hiểu vì sao Alpha thiếu gia nhà họ Phương lại đột ngột biến mất ngay trong lễ đính hôn với nhà họ Ngô. Càng kỳ lạ hơn khi cậu ta quay về với một nguồn tin tức tố đỉnh cấp hoàn toàn khác.
Tại phòng nghỉ xa hoa bên sân golf, một nhóm Omega trẻ tụm lại bàn tán rôm rả:
— “Một Alpha mà lại bị đánh dấu? Không thể nào!”
— “Ngô thiếu gia chắc tức đến nôn ra máu. Nếu là tôi, chắc nhục không chịu nổi.”
— “Người yêu bỏ trốn ngay trong lễ đính hôn, lại còn mang theo mùi tin tức tố của kẻ khác về... Rõ ràng là không coi nhà họ Ngô ra gì. Đội cái mũ xanh này cũng thật quá đáng!”
Câu chuyện càng lúc càng lớn tiếng, không hề để ý rằng ngay ngoài cửa, nhân vật chính mà họ đang nói đến – Ngô Thượng Hưng – đang đứng nghiến răng nghe từng lời một.
Gã ta đã dày công chuẩn bị cho lễ đính hôn, giờ lại trở thành trò cười cho thiên hạ. Người mà gã ta cố hết sức để có được, lại bị người khác dễ dàng đánh dấu.
Cơn giận này, Ngô Thượng Hưng không thể nào nuốt trôi.
“Phương Khả Ngôn, rồi sẽ có ngày cậu rơi vào tay tôi!”
Thế nhưng còn chưa kịp ra tay, Phương Khả Ngôn đã chủ động tìm đến tận nhà. Hơn nữa, cậu ta còn thông báo đến tất cả những người có liên quan đến nhà họ Ngô.
Chỉ trong chốc lát, biệt thự nhà Ngô đã chật kín người, ai cũng mong được chứng kiến một màn kịch hay.
Ngô Thượng Hưng phẫn nộ nhìn người đứng trước mặt:
— “Ngay trong lễ đính hôn mà lại vụng trộm với kẻ khác, ngươi còn mặt mũi quay lại sao?!”
Phương Khả Ngôn điềm tĩnh đáp:
— “Đó là lễ đính hôn của anh, không phải của tôi. Tôi đã nói rồi, anh sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm.”
— "Tôi yêu em! Em không hiểu điều đó sao?" – Ngô Thượng Hưng vừa nói vừa níu lấy tay áo của Phương Khả Ngôn, cố gắng bày tỏ tình cảm qua sự đụng chạm.
Phương Khả Ngôn rùng mình vì ghê tởm:
— “Yêu tôi? Yêu mà đi bày mưu kế hãm hại Phương thị, rồi ép tôi phải cưới anh à?”
Cậu giật tay ra, rồi chậm rãi tỏa ra tin tức tố. Luồng áp chế từ một Alpha đỉnh cấp ngay lập tức bao trùm khắp căn phòng.
Trong xã hội, đẳng cấp Alpha được quy định rất nghiêm ngặt. Chênh lệch một cấp đã là khác biệt trời vực.
Trước kia, Ngô Thượng Hưng dựa vào việc mình là Alpha cao cấp hơn, luôn ép buộc và khống chế Phương Khả Ngôn – người chỉ mang cấp S, liên kết với các ngân hàng và đối tác cô lập Phương thị, dồn Phương gia đến bước phải gả cậu cho gã.
Lúc này, Ngô Thượng Hưng cũng đang bị áp chế bởi nguồn tin tức tố mạnh mẽ đến mức không dám ngẩng đầu.
Dù gã cố dùng ý chí để chống lại, cuối cùng vẫn không thể cưỡng nổi mà chậm rãi quỳ xuống.
Ngô Thượng Hưng quỳ trên nền đất, mắt đỏ ngầu như phát điên:
— “Phương Khả Ngôn! Em là một Alpha mà lại bị làm bao nhiêu lần, trên người mới có thể mang theo loại tin tức tố nồng đậm như vậy? Đúng là ti tiện rồi!”
Phương Khả Ngôn không đáp lại một lời, chỉ lặng lẽ gia tăng áp lực từ tin tức tố. Đến khi thấy Ngô Thượng Hưng lăn lộn đau đớn dưới đất, cậu mới lạnh nhạt lên tiếng:
— “Là anh dạy tôi hiểu một điều: trước sức mạnh, tất cả đều vô nghĩa.”
— “Còn nữa, vụ hợp đồng đêm hôm đó với Xuân Giang, anh đầu tư không ít đúng không? Tiếc là giờ Giang thị đã ký với tôi rồi. Và sau đó, còn nhiều bất ngờ nữa đang chờ anh đấy.”
— “Không thể nào… bọn họ sao có thể…” Ngô Thượng Hưng không dám tin.
Phương Khả Ngôn chỉ liếc gã một cái như bố thí, chẳng buồn đáp. Cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian cho một con chó.
Trở lại xe, lớp ngụy trang của Phương Khả Ngôn cuối cùng cũng sụp xuống. Gương mặt cậu trắng bệch, không còn chút máu, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống từng giọt.
— “Thiếu gia, để tôi đưa cậu đến bệnh viện, cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn đâu,” thuộc hạ lo lắng nhìn cậu.
— “Không cần. Về công ty,” cậu lạnh lùng nói, không để lại chút dư địa cho thương lượng.
Cậu hiểu rõ: đây chỉ là tác dụng phụ của dấu ấn tạm thời. Alpha vốn không thích hợp để bị đánh dấu, nhưng cậu đã cố tình trộm tin tức tố của người kia.
Mặc dù sau đó không xóa đi, nhưng một đêm tình cảm liệu có thể giữ lại trong cơ thể được bao lâu? Một tuần đã là cực hạn.
Giờ nhà họ Ngô đã bị dồn ép, nhưng chắc chắn sẽ không cam lòng chịu thua. Cậu phải nhanh chóng ổn định tất cả mọi chuyện.
Lần này làm ầm ĩ ở nhà họ Ngô chính là để mọi người thấy rõ – cậu có một Alpha đỉnh cấp chống lưng.
Dù không phải ánh sáng rực rỡ gì, nhưng Phương Khả Ngôn không còn lựa chọn. Thế giới này vốn vậy: phân cấp rõ ràng, cá lớn nuốt cá bé. Phía sau cậu còn hàng trăm con người đang trông đợi. Một chút nhục nhã tạm thời, có đáng gì?
Về đến công ty, Phương Khả Ngôn lập tức vùi đầu vào xử lý công việc. Dự án, tài chính, đàm phán – mọi thứ như núi lớn đè lên vai.
May mắn là sau vài ngày đêm không ngơi nghỉ, cuối cùng cậu cũng ký được vài hợp đồng lớn. Tập đoàn Phương thị dần quay lại đúng quỹ đạo, còn nhà họ Ngô thì bị siết chặt nguồn tài chính, rơi vào cảnh khốn đốn không lối thoát.
Phương Khả Ngôn không khỏi cảm khái: tin tức tố của Alpha đỉnh cấp thật sự rất hữu dụng. Cùng một phương án mà trước kia người ta khước từ, bây giờ lại nhanh chóng gật đầu.
Cùng lúc đó, ở thành phố A, Cố Kính Hành – người giàu có và quyền lực nhất – gần như phát điên vì tìm kiếm một người. Nhưng người kia như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Chỉ đến lúc này hắn mới hiểu: những thứ như "tiếng sét ái tình" hay "tim đập rộn ràng" đều là giả dối. Một đêm tình cảm, tựa như sương mai – mặt trời vừa lên, liền tan biến.
Giờ đây, điều duy nhất hắn hối hận, chính là không đánh dấu người kia mãi mãi, không biến y thành một Omega thuộc về riêng hắn, không thể rời xa.
Cố Kính Hành nghiến răng, giận dữ nghĩ:
“Tên lừa đảo… tốt nhất đừng để tôi bắt được. Nếu bắt được, để xem em còn có thể rời giường nổi không!”