Ôn Minh Duy đã sống ở Tây Kinh tám năm, người đủ tư cách tới cửa thăm hỏi đã hiếm, kẻ dám ra vẻ sai khiến trước cửa nhà anh, lại còn gọi thẳng tên, từ trước đến nay chưa từng có.

Ngay cả Nguyên soái Liên Minh là Trịnh Hoặc, cũng phải hòa nhã gọi một tiếng: “Minh Duy.”

Ngay khi lời Đàm Chiếu vừa dứt, quản gia liền toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám đắc tội với vị thiếu gia này, cúi người cung kính mời vào: “Minh Duy đang đọc sách trên lầu, không ngờ cậu tới sớm như vậy. Mời cậu đợi ở phòng khách một chút—”

Quản gia là một người đàn ông trung niên, gương mặt hòa ái, nhiệt tình vừa phải. Đàm Chiếu ngạc nhiên liếc ông một cái: “Các người đều gọi anh ta là ‘Minh Duy’?”

Lần trước ở trường bắn, cái người họ Cố kia cũng gọi thế.

Quản gia nghe vậy, chỉ cười đáp: “Vâng, đó là do Minh Duy yêu cầu. Gọi như vậy sẽ cảm thấy gần gũi hơn…”

“Tính tình cũng tốt ghê.”

Đàm Chiếu buông lời nhận xét, tháo cặp kính râm gọng mảnh không che nắng mấy trên sống mũi xuống, ngồi thẳng lên sofa phòng khách, nói: “Bảo anh ta xuống nhanh chút.”

Quản gia lau mồ hôi: "Vâng..."

Vốn dĩ Đàm Chiếu tưởng rằng bữa tối Ôn Minh Duy mời hắn sẽ diễn ra ở nhà hàng nào đó trong thành phố.

Để làm khó đối phương, cũng để thể hiện bản thân không dễ chiều, anh đã lần lượt chê bai tất cả những nhà hàng cao cấp trong Tây Kinh, giọng điệu khẳng định: “Không có chỗ nào nấu ngon.”

Ai ngờ Ôn Minh Duy chỉ thản nhiên đáp: “Tôi đã gửi thực đơn cho cậu rồi, đương nhiên là ăn ở nhà tôi.”

Lúc đó, hai người đang gọi điện, trong lòng Đàm Chiếu bất chợt dâng lên một suy đoán, nhớ tới mấy chiêu kinh điển để tán tỉnh người khác, ví như “muốn chiếm được trái tim một người đàn ông, trước tiên phải chinh phục dạ dày của anh ta”, liền hỏi ngờ ngợ: “Anh định tự mình xuống bếp nấu cho tôi ăn?”

Đàm Chiếu hỏi một cách nghiêm túc, Ôn Minh Duy nghe xong thì bật cười: “Cậu thấy tôi giống người biết nấu ăn lắm sao?”

“...”

Đàm Chiếu cạn lời, thầm nghĩ anh ta còn cười, chẳng phải lúc này nên nói “dù tôi không biết nấu, nhưng vì cậu tôi có thể học” mới đúng. Đến cả điểm thiện cảm cũng không biết mà ghi.

Nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua, Đàm Chiếu ngồi thảnh thơi trên ghế, ánh mắt lơ đãng quan sát bài trí trong phòng khách.

Gu thẩm mỹ của Ôn Minh Duy dường như mang hơi hướng cổ điển. Căn phòng lấy tông màu nâu làm chủ đạo, nội thất vừa thanh nhã vừa khí phách, từng chi tiết chạm khắc đều tỉ mỉ, tổng thể toát lên vẻ cao quý và nặng tính truyền thống, gần như không có dấu vết nào của công nghệ hiện đại.

Hiện nay, phong cách hoài cổ lại thành trào lưu, bởi công nghệ cao đã không còn mới mẻ, mọi ngành nghề đều lấy cái hiếm làm quý. Cuộc sống công nghệ đã không còn giá trị như trước.

Đặc biệt là trong giới thượng lưu, càng cổ càng thể hiện thân phận. Lý do cũng giống như các nhà hàng robot làm bếp mọc lên như nấm, nhưng nhà hàng cao cấp vẫn phải do người thật phục vụ, lên món chậm, nấu kỹ, như thể chỉ như vậy mới chứng tỏ sự tinh tế trong tay nghề đầu bếp – điều mà trí tuệ nhân tạo vô cảm không bao giờ thay thế được.

Ngay cả những thiết bị điện tử như điện thoại di động, sau một loạt cải tiến như siêu mỏng, gập màn hình, thu nhỏ, trong suốt, trình chiếu thực tế ảo, nay cũng đang có xu hướng quay về kiểu dáng truyền thống.

Đàm Chiếu không biết Ôn Minh Duy là tuýp người nào: Đơn thuần yêu thích phong cách cổ điển? Hay là cố tình chạy theo trào lưu hoài cổ? Hoặc chẳng là loại nào cả, anh ta vốn chẳng để tâm, giao hết cho quản gia xử lý?

Đang nghĩ ngợi, trên cầu thang xuất hiện một bóng người, Ôn Minh Duy cuối cùng cũng xuống lầu.

Đàm Chiếu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người kia buộc tóc dài hơi lỏng, sống mũi đeo kính lạ lẫm, làn da vẫn trắng đến gần như nhợt nhạt, nhưng dung mạo thì không suy giảm chút nào, trên mặt còn vương ý cười, vừa đi vừa nói:

“Cậu đến sớm vậy?” Không phải đã hẹn 6 rưỡi ăn cơm sao?”

“...”

Đàm Chiếu nghẹn lời, không hài lòng trước phản ứng của anh: “Anh chê tôi đến sớm?”

Ôn Minh Duy: “Không phải, tôi chỉ sợ đồ ăn chưa chuẩn bị xong, cậu sẽ sốt ruột thôi.”

Ôn Minh Duy ngồi xuống bên cạnh Đàm Chiếu. Hôm nay thị lực không tốt, đeo kính không quen, nên có vẻ anh nhìn mọi thứ hơi khó khăn, mí mắt khẽ khép, ánh mắt vừa mơ hồ vừa chăm chú.

Đàm Chiếu: “Đó là kính cận. Lần trước ở trường bắn tôi đâu thấy anh bị cận.”

Ôn Minh Duy: “Tạm thời thôi, mấy ngày nay mắt tôi hơi khó chịu.”

Đàm Chiếu không hiểu là triệu chứng gì, nhưng chưa kịp nghĩ thêm thì Ôn Minh Duy đã nghiêng người lại gần, y hệt hôm trong xe, tự ý tựa cằm lên vai hắn, quấn người đến chẳng chút e dè.

“Đàm Chiếu, tôi nhớ cậu.”

“... Nghe sến chết đi được.”

Đàm Chiếu giơ tay, dùng một ngón tay đẩy mặt anh ra: “Anh ngày nào cũng nhớ tôi, chẳng lẽ không thể nghĩ tới chuyện gì nghiêm túc hơn hả?”

“Nhớ cậu không phải chuyện đứng đắn?” Ôn Minh Duy cười khẽ, lại nghiêng người sát thêm chút nữa.

Hai người ngồi sát đến mức gần như dính vào nhau. Đừng nói là kiểu theo đuổi – ngay cả mấy đôi yêu nhau lâu rồi cũng chưa chắc đã dính lấy nhau như vậy.

Đàm Chiếu nghiêm mặt lại: “Ôn Minh Duy, anh có thể tiết chế một chút được không?”

“Nhưng mà chúng ta đã không gặp nhau suốt 70 tiếng 25 phút rồi.”

Ôn Minh Duy đọc ra một con số chính xác đến từng phút, khiến Đàm Chiếu ngẩn ra, theo phản xạ liếc đồng hồ: 17 giờ 55. Lần trước họ chia tay là mấy giờ?

Trong khoảnh khắc ngẩn người đó, Ôn Minh Duy đã áp mặt tới gần môi Đàm Chiếu, gọng kính lạnh lẽo lướt qua da rồi rời đi ngay – Ôn Minh Duy đã tháo kính ra, ánh mắt lập tức trở nên mơ màng hơn, như thể phải tới gần đến mức môi chạm môi mới nhìn rõ mặt hắn. Đã thế khóe miệng còn mỉm cười, khiến người ta khó đoán là đang cố tình trêu chọc hay thật sự nhịn không được muốn hôn hắn.

Đàm Chiếu không cho rằng mình sẽ bị trêu đùa. Dù thế nào, người nắm thế chủ động luôn là hắn.

Hắn đưa tay nắm lấy gáy đối phương, mạnh mẽ kéo ra một chút:

“Ôn Minh Duy, đến giờ điểm biểu hiện của anh vẫn là con số không, anh biết không?”

“...Không được cộng điểm nào?”

Ôn Minh Duy ngạc nhiên. Đàm Chiếu hừ một tiếng: “Anh đã từng làm gì khiến tôi muốn cộng điểm chưa? Mời tôi ăn cơm lại để đầu bếp nấu, gọi điện thì phần lớn là anh cúp máy trước, nhắn tin thì tôi luôn là người trả lời tin cuối cùng. Tôi chưa trừ điểm anh là đã nể tình lắm rồi.”

“...”

Ôn Minh Duy bật cười, gáy đang bị Đàm Chiếu giữ khẽ run lên, luồng rung động nhẹ truyền từ tay đến tận cánh tay hắn, khiến Đàm Chiếu khó chịu rút tay về, liếc chỗ khác: “Tóc anh rối rồi kìa.”

“Vậy à?” Ôn Minh Duy đưa tay sờ dây buộc tóc, cột lại cho gọn. Còn Đàm Chiếu đã đứng dậy đi chỗ khác, nói muốn lên lầu xem thử.

“Trên lầu là thư phòng và phòng ngủ của tôi.” Ôn Minh Duy đeo lại kính, đi cùng Đàm Chiếu lên cầu thang trải thảm, đến trước cửa thư phòng.

Lúc nãy xuống lầu anh quên đóng cửa thư phòng, Đàm Chiếu cứ như đang đi tham quan một khu triển lãm, vào cửa rồi thì nhìn trái nhìn phải, bỗng dừng lại trước giá sách, nhận xét: “Sao toàn sách giải trí thế này?”

Ôn Minh Duy không tự ái, còn hỏi lại: “Vậy sách thế nào mới không giải trí?”

Đàm Chiếu liệt kê: “Tuần san tài chính, sách chuyên ngành tài chính, tiểu sử khởi nghiệp của mấy nhân vật nổi tiếng.”

“...”

Ôn Minh Duy bật cười, “Cậu thích xem mấy thứ đó?”

“Tôi không thích, toàn mớ lý thuyết nhai lại. Không phải anh bảo công ty sắp sập rồi sao? Tôi tưởng anh đang nghiên cứu.”

“Tôi không có thiên phú mấy khoản đó đâu.” Ôn Minh Duy nghiêm túc nói, “Nghiên cứu cậu là đủ rồi, mấy thứ khác không quan trọng.”

Đàm Chiếu: “...”

Thiếu gia đã có sức miễn dịch với mấy lời ngọt ngào, chẳng buồn đáp lại, chỉ dửng dưng dời mắt khỏi kệ sách, liếc sang bên cạnh, đột nhiên trông thấy một bức tranh treo trên tường.

Bức tranh sơn dầu mang tên “Bức màn Maya.”

Đàm Chiếu bước tới trước bức tranh, lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu.

Những con người bị xích, gương mặt hoảng loạn trong ánh lửa, cùng tấm màn mỏng giăng từ trời cao không cách nào thoát ra, tất cả đều toát lên vẻ kỳ dị khó diễn tả.

Đàm Chiếu không nhịn được cau mày, quay đầu hỏi: “Phong cách tôn giáo mới nào đây? Nhìn cứ có mùi tà giáo vậy?”

“Tà giáo?”

Ôn Minh Duy thấy cách đánh giá này khá thú vị, “Trong mắt cậu, tà giáo và không tà giáo khác nhau ở chỗ nào?”

Đàm Chiếu vốn chẳng quan tâm đến tôn giáo, cũng không rõ trong Liên Minh bây giờ còn cái gọi là tà giáo hay không, nên trả lời theo ấn tượng từ phim ảnh: “Lừa đảo?”

—— Dựng lên một vị thần giả hoặc khái niệm văn hóa nào đó, tẩy não một đám người, trực tiếp moi tiền hoặc dùng khống chế tinh thần để trục lợi gián tiếp. Tóm lại, bản chất của tà giáo chính là lừa đảo.

Ôn Minh Duy không bình luận gì về câu trả lời này, chỉ khẽ cười.

Đàm Chiếu liếc anh một cái: “Tôi nói sai à?”

“Không sai,” Ôn Minh Duy nói, “Chỉ là tôi hơi nhạy cảm với chữ lừa đảo thôi.”

Miệng thì nói “nhạy cảm” nhưng trên mặt anh lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì khác thường, nụ cười thường trực trên môi anh chẳng hề phai nhạt.

Đàm Chiếu theo bản năng hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì...” Ôn Minh Duy bước lại gần, ánh mắt thoáng chốc trở nên nghiêm nghị, rồi ghé sát tai Đàm Chiếu, nói bằng giọng như đang xưng tội với cha xứ: “Vì tôi chính là một kẻ lừa đảo.”

“...”

Đàm Chiếu còn đang ngơ ngác thì Ôn Minh Duy đã quay đi.

“Đi thôi, bữa tối gần xong rồi.”

Anh bước ra khỏi thư phòng, gọi Đàm Chiếu xuống lầu. Câu nói ban nãy như một câu đùa vu vơ không đầu không cuối, cũng chẳng có đoạn sau.

**

Bữa tối diễn ra khá yên ả, chỉ một lát sau đã kết thúc.

Vì Đàm Chiếu dị ứng cồn, không uống được rượu, nên bầu không khí trên bàn ăn có phần trầm lắng. Ôn Minh Duy thở dài, chẳng buồn che giấu: “Đáng tiếc, không chuốc cậu say được để nhân cơ hội làm gì đó.”

“Anh muốn làm gì?”

“Cậu nghĩ xem?”

Ôn Minh Duy một tay chống cằm nhìn hắn: “Cậu đến nhà tôi làm khách, chẳng lẽ ăn xong bữa tối liền định đi luôn?”

“Tôi có thể ở lại trò chuyện cùng anh một lát.”

Đàm Chiếu như thể hoàn toàn không hiểu hàm ý trong lời hắn, sắc mặt nghiêm túc, đàng hoàng, còn cố tình tỏ vẻ “tôi bẩm sinh cấm dục”, một hơi uống cạn ly nước trái cây đặc biệt pha không cồn cho mình, lấy khăn lau nhẹ khóe miệng, nhấn mạnh: “Trừ nói chuyện ra, những chuyện khác tuyệt đối không thể xảy ra.”

Ôn Minh Duy cố nhịn cười, làm bộ u sầu: “Cậu thật sự không hề hứng thú với tôi một chút nào sao, Đàm Chiếu?”

“...”

Đàm Chiếu không uống rượu, nhưng Ôn Minh Duy thì có. Trước bữa ăn, anh còn dùng dây buộc tóc gọn gàng, nhưng trong lúc uống, chẳng biết dây biến đi đâu, mái tóc dài buông xõa như thác phía sau lưng, một phần theo động tác cúi đầu trượt xuống vai, che khuất gương mặt đỏ ửng men say.

Đàm Chiếu nhìn anh vén tóc ra sau tai, gọng kính lơ đãng bị lệch đi.

Ôn Minh Duy hình như không nhận ra, đột nhiên đứng dậy bước đến cạnh Đàm Chiếu — lúc này hắn đang ngồi, anh từ trên cao cúi xuống, mái tóc dài theo động tác đổ xuống, rủ đầy trên vai Đàm Chiếu.

Khoảnh khắc ấy, dường như anh đang định hôn hắn.

Dù có cấm dục đến đâu cũng khó mà chống lại tình cảnh này.

Đàm Chiếu bất giác siết chặt mép bàn.

Nhưng thứ Ôn Minh Duy muốn không chỉ là một nụ hôn: “Nếu tôi không cần cậu chịu trách nhiệm thì sao? Đêm nay... có thể ở lại không?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play