Ngày 13 tháng 7 rơi vào thứ Bảy, 14 là Chủ nhật. Nếu muốn hẹn gặp, ngày mai là thời điểm cực kỳ thích hợp.
Nhưng ngay khi Ôn Minh Duy định mở lời “Ngày mai mời cậu ăn cơm,” thì Đàm Chiếu mới sực nhận ra bản thân đã quá dễ dãi, liền đổi giọng: “Không đúng, Ôn Minh Duy?”
Thiếu gia trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Tại sao anh nói muốn gặp là có thể gặp? Mối quan hệ giữa chúng ta cho phép vậy sao?”
Vì bạn bè bên ngoài đang giục, Đàm Chiếu cầm điện thoại quay lại giữa đám đông — không phải ở hộp đêm, mà là tiệc tụ họp tại biệt thự của một người bạn. Xung quanh chủ yếu là người quen trong giới, cũng có vài gương mặt lạ.
Hắn không để ý đến Lý Việt đang tò mò chen tới, mà cúi đầu nhắn cho Ôn Minh Duy: “Hôm nay vừa gặp rồi, ngày mai lại muốn gặp, anh không thể sống thiếu tôi sao?”
Lý Việt, chưa biết gì về sự phát triển giữa hai người, trừng mắt nhìn dòng tin nhắn, mặt gần như hóa đá.
Trước ánh mắt kinh ngạc của cậu, đại thiếu gia bắt đầu ra vẻ: “Đổi hôm khác đi, hai hôm nay tôi kín lịch rồi, để thứ Ba tôi ăn với anh.”
Ôn Minh Duy nhắn lại gì đó, Lý Việt không thấy rõ. Điện thoại đã bị Đàm Chiếu bỏ vào túi, nhìn màn hình tối thui là biết, chắc Đàm Chiếu cũng chưa xem kỹ. Nhưng Đàm Chiếu vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ, ngồi dựa vào sofa, nhấc ly nước uống một ngụm, ra vẻ chẳng buồn quan tâm đến tin nhắn của Ôn Minh Duy
Lý Việt: “...”
“Má nó, gì thế này?”
Lý Việt ngơ ra gần nửa phút mới bật ra một câu chất vấn tận linh hồn: “Anh với anh Minh Duy vụng trộm sau lưng em sao?!”
Phòng khách rộng lớn của biệt thự đang có một ban nhạc rock biểu diễn, mấy người trên sofa đối diện thì gào theo nhạc. Đàm Chiếu bị tiếng ồn hành hạ đến nhăn mặt, phun một câu “Ai chọn bài vậy? Chán chết”, rồi mới thản nhiên quay sang liếc nhìn bạn thân, hờ hững nói: “Không phải, là anh ta đang theo đuổi tao. Tao vẫn chưa định đồng ý.”
Lý Việt: “...”
Nếu nói Cố Tinh là người hiểu Ôn Minh Duy nhất, thì Lý Việt chắc chắn là người hiểu Đàm Chiếu nhất.
Từ nhỏ đến lớn, quanh họ chưa bao giờ thiếu bạn bè - thông minh có, dễ thương có, xinh đẹp có, đẹp trai có, có quyền có thế, tinh tế dịu dàng, loại nào cũng đủ, nhưng người luôn được yêu quý nhất vẫn là Đàm Chiếu, cho dù hắn có cái tính khí tệ hại, chẳng mấy khi tươi cười với ai.
Kỳ lạ ở chỗ, càng đối xử tệ, người ta lại càng thích, cứ như bị mê hoặc. Lý Việt không thể nào hiểu nổi. Điều càng không thể hiểu hơn là, một người như Ôn Minh Duy — một mỹ nhân như bước ra từ cõi tiên sao lại giống bao người trần mắt thịt khác, cũng bị cái tên thiếu gia tính tình khó chịu này làm cho si mê chứ?
Đàm Chiếu như đoán được Lý Việt đang mắng mình trong bụng, lập tức chọc thẳng: “Cái biểu cảm gì đây? Ghen tị à?”
Lý Việt làm ra vẻ đau khổ: “Ghen thì không dám, em chỉ là đau lòng vì mất đi nam thần. Xem ra phải đổi mục tiêu rồi, không biết ‘em rể’ tương lai còn chịu giúp không nữa, haiz...”
Đàm Chiếu không để ý tới cậu ta, cúi đầu liếc nhìn điện thoại.
Ôn Minh Duy nhắn lại một câu: “Được, thứ Ba cũng được.”
——Chỉ mấy từ đơn giản, bình thản đến mức hơi quá.
Đàm Chiếu tùy tiện hỏi tiếp: “Thứ Ba anh định mời tôi ăn gì? Tôi là người kén ăn, anh biết không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, Ôn Minh Duy không hỏi “cậu thích ăn gì”, mà thẳng thừng gửi luôn một tấm ảnh chụp thực đơn, hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước: “Mấy món này được không?”
“...” Đàm Chiếu hơi khựng lại, lướt mắt qua.
Mười món, hai người ăn thì hơi nhiều. Nếu nhìn theo tiêu chuẩn bữa tối hẹn hò, thì thực đơn này rõ ràng chưa đủ tinh tế, món ăn từ nhiều vùng miền, không đồng bộ phong cách, bày biện cũng không đẹp, dễ làm giảm không khí lãng mạn.
Nhưng vấn đề không nằm ở đó. Vấn đề là cả mười món đều trúng ngay sở thích ăn uống của Đàm Chiếu, trùng hợp quá mức.
Đàm Chiếu nheo mắt, nghi hoặc: “Ôn Minh Duy, sao anh biết tôi thích mấy món này?”
Màn hình hiện ra một hàng chữ:
“Vì tôi đã thích cậu rất lâu rồi.”
“...”
Nhắn tin bằng chữ vốn đã có điểm yếu cố hữu — không nghe được giọng, không thấy được ánh mắt, chỉ có thể tưởng tượng xem gương mặt Ôn Minh Duy lúc này mang biểu cảm gì.
Đàm Chiếu nhớ lại lúc ở trường bắn, Ôn Minh Duy từng nói: “Tôi luôn thầm thích cậu,” khi đó hắn buột miệng hỏi: “Thích từ bao giờ?” nhưng anh không trả lời.
Đàm Chiếu không nhịn được lại hỏi tiếp: “Lâu là bao lâu? Nửa năm? Một năm? Hai năm? Không đến mức vậy chứ?”
Ôn Minh Duy cố tình thần bí, chỉ trả lời hai chữ: “Cậu đoán.”
Đàm Chiếu: “...”
“Tôi không tò mò.” Đàm Chiếu cứng rắn nói, “Muốn nói thì nói, không thì cứ giấu đi.”
Nói xong, Đàm Chiếu vứt điện thoại vào góc sofa, quay sang mới phát hiện bên cạnh chẳng còn ai, không biết từ lúc nào Lý Việt đã rời đi.
Nhưng chẳng bao lâu, Lý Việt quay lại với một đĩa đồ ăn và ly rượu trên tay, còn ngậm theo một miếng dưa hấu trong miệng.
Đàm Chiếu buồn chán đảo mắt nhìn quanh, thấy có người đang hát, có người đang nhảy điệu vụng về, có người đang đấu rượu, còn có đôi thì ôm nhau hôn. Hắn thu ánh mắt lại, trong lòng thầm nghĩ không hiểu sao tối nay lại thấy mấy người này thật vô vị, nhìn quanh không có lấy một người thú vị.
Hắn lại cúi người nhặt điện thoại lên.
Lúc này, Lý Việt vừa đặt đồ xuống bàn, vứt vỏ dưa vào thùng rác, như sực nhớ ra điều gì, bất ngờ vỗ mạnh lên trán, kêu lên: “Đệt, tí nữa thì quên mất.”
“Gì vậy?” Đàm Chiếu khó hiểu hỏi.
Lý Việt thần thần bí bí, hạ thấp giọng nói: “Hôm sinh nhật em lần trước, hôm ở quán bar ấy, không phải anh tiễn anh Minh Duy về trước à?”
“Ừ, thì sao?”
“Anh với anh ấy đi rồi, em cứ thấy là lạ. Thế nào cũng thấy anh Minh Duy không phải người đơn giản, về nhà không nhịn được nên hỏi thử ba em.”
Lý Việt có vẻ có năng khiếu kể chuyện ly kỳ, giọng điệu rờn rợn, người không biết còn tưởng Ôn Minh Duy là... ma.
“Thế mày hỏi thế nào?” Đàm Chiếu tò mò.
Lý Việt: “Em hỏi bố, có biết người tên là Ôn Minh Duy không. Mặt ông ấy lập tức biến sắc, bảo là biết, nhưng không rõ lắm.”
“Rồi sao nữa?”
“Ông ấy bảo em tránh xa anh ấy ra, đừng hỏi lung tung kẻo rước họa vào thân.”
“...”
Giọng Lý Việt ngày càng thấp, như sợ bị ma bắt: “Thế là em bắt đầu đoán, chẳng lẽ anh Minh Duy đúng là người của nhà họ Ôn? Không thì sao ba em lại kiêng dè vậy?”
“Đúng rồi,” Đàm Chiếu thấy không cần phải giấu, liền nói thẳng, “Anh ta đúng là người của Ôn gia, thì sao?”
“...Mẹ nó,” Lý Việt trợn mắt, “Thật hả?”
Cậu ta tiêu hóa vài giây rồi nói: “Vậy anh còn dám để anh ta theo đuổi anh?”
Đàm Chiếu chẳng buồn để ý: “Sao lại không dám? Anh ta có phải yêu quái đâu, không ăn thịt người, mày đừng có làm quá lên như vậy được không?”
Lý Việt nghẹn lời: “Này anh trai, mày biết rõ thân phận người ta rồi mà vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng à? Ôn gia cả nhà người thì chết, người thì chạy, người thì ngồi tù, toàn là tội phạm nguy hiểm đấy…”
Đàm Chiếu vốn đã thấy chỗ này quá ồn, giờ Lý Việt còn lắm lời, càng khiến hắn bực mình. Hắn nén cơn cáu, sắc mặt tối lại: “Nhưng bây giờ Ôn Minh Duy vẫn bình yên, còn có thể mở công ty, thế chẳng phải chứng tỏ anh ta vô tội, chưa từng dính vào mấy chuyện năm xưa hay sao?”
“...”
Tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng những lời Đàm Chiếu nói rất có lý, Lý Việt nhất thời không phản bác được.
Nhìn sang vị đại thiếu gia kia, gương mặt vốn chẳng hay cười giờ lại vương đầy tức giận, như thể người mà hắn xem trọng đang bị người khác bôi nhọ và khinh miệt, cảm thấy vô cùng bị xúc phạm.
Lý Việt lập tức bật chế độ hóng hớt, radar tám chuyện kêu leng keng: “Ây dô, thiếu gia, chẳng lẽ cây sắt của anh cũng nở hoa rồi sao?”
“…Cút.” Đàm Chiếu lạnh lùng phun ra một chữ, vẻ mặt vẫn cao ngạo như cũ, đứng dậy định rời đi.
Lý Việt vội hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đến bệnh viện, thăm ông nội tao.” Nhắc đến ông nội, giọng điệu Đàm Chiếu cũng trầm xuống vài phần.
Lý Việt an ủi: “Không phải nói là sắp khỏi rồi sao? Chắc cũng sắp được xuất viện rồi, anh đừng lo.”
Đàm Chiếu khẽ gật đầu, vung tay ra hiệu, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
**
Trước khi thứ Ba đến, Tây Kinh đã mưa liên tục hai ngày.
Từ tối thứ Bảy, Ôn Minh Duy không hề bước ra khỏi cửa.
Mỗi sáng, sau khi ăn sáng xong, anh liền vào thư phòng đọc sách, vẽ tranh hoặc chép kinh, cứ thế cho đến tối mới đi ngủ.
Anh không ra ngoài, mà người đến thăm anh cũng rất ít.
Ngoại trừ vị nguyên soái Trịnh Hoặc vô cùng hiếm gặp, đôi khi là những ủy viên hội Tông Lý đến lấy lòng và bác sĩ Oda đến định kỳ thử thuốc, thì chỉ còn một người: cô em gái trên danh nghĩa của anh — Giản Tâm Ninh.
Giản Tâm Ninh họ Giản, xuất thân thế nào không cần phải nói, những người quanh Ôn Minh Duy đều rõ.
Nhưng thân phận của cô không chỉ là “em gái”, mà còn là người đại diện quản lý toàn bộ công ty dưới tên Ôn Minh Duy và một số việc mờ ám không tiện để lộ.
Cũng giống như Cố Tinh, dù đều là nhân vật có địa vị quan trọng bên cạnh Ôn Minh Duy, họ vẫn luôn cung kính dè dặt trước anh, không dám có chút nào vô lễ.
Loại kính sợ này là sự đồng thuận ngầm của tất cả những ai từng trải qua cuộc nội loạn của Ôn gia năm xưa. Dù hiện tại Ôn Minh Duy đã trở nên điềm tĩnh, ôn hòa, như thể không màng thế sự, nhưng ấn tượng hắn để lại vẫn sâu sắc như cũ, không thể phai mờ.
Chiều thứ Ba, Giản Tâm Ninh đến.
Mục đích chính là báo cáo công việc gần đây, đồng thời quan tâm đến sức khỏe của Ôn Minh Duy, giúp anh sắp xếp lại đống sách lộn xộn trong thư phòng, thay bình hoa sắp héo bằng hoa tươi mới.
Sau đó, cô như một người em gái thực sự, nói: “Anh, tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?”
Ôn Minh Duy: “Anh có hẹn khách rồi, để hôm khác đi. Dạo này em vất vả rồi, có thời gian thì nghỉ ngơi chút, đừng tạo áp lực cho bản thân quá.”
Giản Tâm Ninh lập tức lắc đầu: “Không đâu, áp lực của em sao so được với anh...”
Ôn Minh Duy cười một cái. Hôm nay anh buộc tóc dài gọn gàng phía sau đầu, đeo một cặp kính gọng vàng. Khi lật sách trong thư phòng, thỉnh thoảng anh sẽ đỡ nhẹ gọng kính hơi trượt xuống sống mũi, hiển nhiên cặp kính có số độ.
Nhưng Giản Tâm Ninh nhớ rất rõ, thị lực của Ôn Minh Duy vốn rất tốt, chưa từng bị cận.
Có lẽ gần đây anh lại thử loại thuốc nào đó, vô tình hoặc cố ý ảnh hưởng đến thị lực.
Cô ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại đè nén nỗi chua xót và lo lắng trong lòng, gượng cười: “Vậy em về trước, hôm khác lại đến ăn cơm với anh.”
“Ừ.” Ôn Minh Duy gật đầu, rồi bất chợt nói, “Tháng sau em cùng anh về Tân Châu, nhớ sắp xếp thời gian cho ổn.”
“... Em biết rồi.”
Giản Tâm Ninh gật đầu, xoay người đi xuống lầu.
Cô gần như là nửa chủ nhân của căn biệt thự này, quản gia cung kính tiễn ra tận cửa, đích thân mở cửa xe, còn nhiệt tình hơn với bất kỳ vị khách nào khác.
Sau khi lên xe, Giản Tâm Ninh khẽ chỉnh lại búi tóc, nhỏ giọng hỏi: “Khách mà anh trai tôi hẹn tối nay là ai?”
Quản gia cung kính báo tên: Đàm Chiếu.
Giản Tâm Ninh im lặng một lát, đang định nói gì thì một chiếc siêu xe màu đỏ gầm rú lao tới, phóng vút qua con đường rộng giữa vườn, ngạo nghễ dừng ngay trước cửa chính của biệt thự.
—— Đàm Chiếu đến thật đúng lúc.
Quản gia lập tức cáo từ Giản Tâm Ninh, vội vàng ra nghênh đón vị khách quý càng không thể sơ suất này.
Đàm Chiếu hờ hững “ừ” một tiếng, không thèm liếc nhìn quản gia lấy một cái, càng không hề thấy người phụ nữ lạ đang đứng cách đó không xa — người có nét mặt mang đôi phần tương tự hắn.
Hắn bước vào nhà họ Ôn chẳng khác nào đang vào nhà mình, đi thẳng đến bậc thang trước cửa, đúng lý hợp tình nói: “Ôn Minh Duy, anh đâu rồi? Không biết ra đón tôi một chút sao?”