Kế hoạch trước thất bại, tôi lại nghĩ ra kế khác.

Nghe nói Phó Duẫn rất yêu thích thơ văn, mỗi khi đọc sách xong thường đến thư viện hoặc học viện để trao đổi, luận bàn với người khác.

Vì vậy tôi đã mua một đống sách mang về.

Toàn là mấy quyển mà người bán hàng đảm bảo là “sách yêu thích của Phó Duẫn”.

Tôi mở từng trang ra đọc, đọc đến hoa mắt chóng mặt.

Màn đạn thì đồng cảm dữ dội:

【Lâu rồi mới bị chữ làm cho chóng mặt… Mấy cuốn này tôi liếc một cái đã muốn xỉu.】
【Thương bé cưng quá, mấy quyển này bé mà đọc hiểu được thì mặt trời mọc từ đằng tây luôn á.】

Đúng vậy, tôi bĩu môi.

Sớm biết thế này, hồi nhỏ lúc mẹ bắt tôi học chữ, tôi đã chịu khó học một chút, chứ không phải chạy đi bắt chim, đào tổ chim chơi như hồi đó…

Không được, thế này không ổn chút nào.

Tôi đảo mắt nghĩ kế.

Sau đó, tôi đưa thẻ thư viện cho người hầu đứng canh cổng.

Người đó nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn thẻ, vẻ mặt nghi ngờ.

“Xin mời vào.”

Tôi vuốt vuốt bộ râu giả trên cằm, thong dong bước vào học viện, trong lòng đắc ý không thôi.

Học viện chỉ cho nam tử vào, cấm nữ nhân.

Nhưng muốn gặp được Phó Duẫn… thì nhất định phải vào đây.

Tôi đã tìm hiểu kỹ lịch trình anh thường lui tới học viện, còn bỏ tiền mua một thẻ thư viện, cải trang thành nam sinh, cuối cùng cũng thuận lợi lẻn vào.

Tôi tiện tay lấy vài quyển sách trong tàng thư các, rồi bắt đầu lượn quanh tìm Phó Duẫn.

Ông trời không phụ lòng người có tình — tôi thật sự tìm thấy anh rồi.

Phó Duẫn đang ngồi yên lặng đọc sách ở một góc sáng sủa. Ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng, phủ lên người anh một tầng sáng dịu nhẹ, khiến cả khung cảnh yên bình như một bức họa.

Tôi rón rén đi đến bên cạnh anh, lựa một chỗ ngồi xuống.

Được Phó Duẫn truyền cảm hứng, tôi quyết định cũng giả vờ đọc sách một lúc.

Ánh nắng buổi trưa thật dễ chịu, ấm áp rọi lên người tôi.
Chữ trong sách thì càng lúc càng to, càng lúc càng nhòe… tôi mơ mơ màng màng, rồi lịm đi lúc nào không hay.

“Trang Linh, dậy đi. Học viện sắp đóng cửa rồi.”

Khuôn mặt đẹp trai lạnh tanh của Phó Duẫn đột ngột xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng:
“Ơ? Sao anh lại ở đây?”

“Câu này nên là tôi hỏi em mới đúng. Em giả trang nam vào học viện làm gì?”
Phó Duẫn khẽ cười khinh một tiếng.

Lúc này tôi mới giật mình nhớ ra — đây là học viện, tôi đang cải trang!
Tôi vội vàng đưa tay sờ lên cằm…

“Đừng sờ nữa, râu em rớt lúc đang ngủ rồi.”

Phó Duẫn đưa ra trước mặt tôi một nhúm lông đen — râu giả của tôi!

Tôi lập tức đưa tay định giật lại, thì anh nhanh tay giữ lấy, không cho tôi lấy.

“Nói trước đã — em cải trang vào học viện làm gì?”

Màn đạn cũng chen vào góp vui:

【Nam chính xấu quá đi! Phó Duẫn xấu! Nói chuyện với bé cưng mà mặt nghiêm trọng như thẩm vấn là sao hả!】
【Tôi tố cáo! Nam chính lúc bé cưng ngủ đã tranh thủ chọc chọc má người ta! Mà còn chọc mấy lần lận nha!】
【Đúng đó! Rõ ràng là không cho người khác rua, mà bé cưng nhìn là biết rất đáng yêu, rất thích hợp để rua! Phó Duẫn chọc xong còn cười trộm nữa!】

Tôi liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc lạnh như băng của Phó Duẫn, lí nhí mở miệng:
“Tôi… tôi chỉ muốn đến tìm anh hỏi bài thôi mà…”

Phó Duẫn nhướng mày:
“Vậy em muốn hỏi gì?”

Tôi đành phải rút một quyển sách ra, tùy tiện lật đại một trang đưa cho anh:
“Trang này… có chỗ tôi không hiểu.”

Phó Duẫn vừa liếc qua, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Anh nghiến răng ken két, giọng đầy cảnh cáo:
“Trang Linh, em chắc là… trang này không hiểu?”

Tôi cúi đầu nhìn kỹ lại — mặt lập tức nóng bừng lên như muốn bốc cháy!

Tay luống cuống kéo cuốn sách về, không cho anh nhìn tiếp.

Sao… sao lại là sách “xấu” thế này!

Cái hình ban nãy… còn hơi bị lớn mật ấy chứ…

“Không phải quyển này! Tôi… tôi lấy nhầm…”

Phó Duẫn bóp trán, vẻ bất lực hiện rõ trên mặt.

“Thành thật nói đi, Trang Linh.”

Tôi ấm ức vặn vẹo ngón tay, nhỏ giọng lí nhí:

“Tôi… tôi thật sự chỉ muốn đến tìm anh thôi… Còn sách là tiện tay lấy đại trong thư các…”

Màn đạn cũng đồng loạt đứng về phía tôi:

【Phải đó! Tôi làm chứng! Bé cưng chỉ muốn trèo lên cành cao là anh thôi mà! Cô ấy đã cố gắng như vậy rồi, có làm gì sai đâu!】
【Bé cưng đưa sách “văn học 18+” cho Phó Duẫn xem, bé ngoan~ Phó Duẫn lại còn mắng người ta, xấu ghê!】
【Ê ê ê mấy người ở trên đừng chiều quá! Nhưng bé ngoan, lại đây cho mẹ thơm một cái, hihi~】

Nghe thấy tôi nói mình đến là để gặp anh, sắc mặt Phó Duẫn dịu đi hẳn.

“Quyển sách này tôi tịch thu, sau này không được lấy bừa như thế nữa.”

Tôi: ngoan ngoãn gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play