Đôn Đôn đang trầm tư suy nghĩ về cuộc đời của một con chó. Bên cạnh, Phúc Tử thấy nó mãi chưa chịu ăn, liền nhìn vào bát của nó, rồi cắn lấy miếng cá khô mà nó vốn không thích lắm rồi đặt vào bát của Đôn Đon. 
“Gâu! Anh Đôn Đôn, mau ăn đi nào, toàn là món anh thích đấy!”
Đôn Đôn lập tức tỉnh táo lại, không suy nghĩ nữa, vùi đầu vào bát ăn ngon lành: “Cảm ơn em trai!” 
Ăn cơm xong, tất cả đều mệt mỏi sau một buổi sáng bận rộn. Thời Cẩn treo biển nghỉ ngơi, định chớp mắt một lát. Từ trên xuống dưới của Tổ Ấm Thú Cưng, cả người lẫn chó đều chìm vào giấc ngủ. Ngay cả những chú chó con vốn luôn tràn đầy năng lượng cũng bị ảnh hưởng, lim dim buồn ngủ. 
Sau một giấc ngủ dài ba tiếng, Thời Cẩn mới tỉnh dậy trên sofa, Lương Dư An ngồi ở bàn làm việc của cậu để kiểm tra sức khỏe cho Bánh Bao Kim Sa. 
Thấy cậu đã tỉnh, anh mới lên tiếng hỏi: “Các em bỏ thuốc mê vào bữa trưa à? Lúc anh đến, chẳng còn chút hơi thở nào của sinh vật sống cả.”
Thời Cẩn vươn vai lười biếng: “Ôi, buồn ngủ cũng có thể lây lan mà.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play