Thời Cẩn cảm thấy tim mình như nhũn ra, cậu ôm vào lòng mà xoa mãi không hôi. Mãi đến khi chủ nhân gọi, cậu mới lén lút trả lại cho bé con lông xù tơi tả cho người ta, còn hơi xấu hổ.
Chủ nhân không để tâm, tiện tay còn xoa luôn phần lông ở gốc đuôi, chỗ duy nhất còn chưa bị xoa rối cho đều màu. Thế là thỏa mãn.
Sau bữa tối, tiễn hai “cục keo” về xong. Thời Cẩn và An Lâm tiếp tục ở lại cửa tiệm chờ đợi. Trên sàn, một đám lông xù đã ngủ say sưa. Mãi đến khi Thời Cẩn sắp rớt khỏi ghế vì buồn ngủ, tiếng chuông gió ngoài cửa mới vang lên.
Một cái đầu nhỏ xíu màu xám đang cố gắng rướn người vào. Nhưng cửa kính quá lớn thật sự là thử thách với sinh vật bé tí như nó.
Thời Cẩn lập tức gọi An Lâm dậy, mở cửa đón “khách nhỏ”: “Ồ, là một bé mèo tam thể nè, em là Tiểu Bảo đúng không?”
Tiểu Bảo: “Vâng vâng vâng! Em là Tiểu Bảo, anh Tiểu Bạch nói anh có thể đưa em về nhà, có thật không ạ?”
Thời Cẩn nghiêm túc hỏi: “Em bị lạc thế nào vậy? Anh cần xác nhận xem có phải em bị bỏ rơi không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT