Người đàn ông thấy Thời Cẩn im lặng, lại hỏi một câu: “Xin chào, tôi có thể mang mèo đi được chưa?”
Thời Cẩn sực tỉnh: “À à, được được, xin lỗi nhé, tôi hơi lơ đãng chút. Có thể hỏi anh đang làm việc ở đâu không? Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi.”
Vương Bảo Lương không chút nghi ngờ trả lời: “Tôi là giáo viên toán ở trường Nhị Trung.”
“À, thế chắc tôi gặp anh lúc đưa cháu tôi đến trường rồi.” Thời Cẩn bịa ra một đứa cháu, sau đó vội vàng đổi chủ đề: “Tôi đi lấy túi đựng mèo cho anh nhé.”
Cậu đưa túi cho người đàn ông rồi nói: “Tiền được thanh toán rồi, anh cứ mang mèo đi là được.”
Thời Cẩn cố nhịn tiếng hét chôn trong cổ họng, chờ khi bóng người đàn ông khuất hẳn mới không nhịn được gào lên: “A a a a! An Lâm mau lại đây! Có tin siêu to khổng lồ! A a a!”
An Lâm quá quen với quy trình rồi, từ lúc thấy Thời Cẩn đứng hình nhìn con mèo là cậu ấy đã bắt đầu chuẩn bị, bưng hạt dưa chạy vèo đến ngồi cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT