Bánh Bao Kim Sa được Hắc Báo chăm sóc đến mức béo tròn, lông bóng mượt, dày và mềm mại, sờ vào cực kỳ thích. Thời Cẩn vuốt ve mãi không rời tay, vuốt đến mức ngủ quên lúc nào không hay. Hắc Báo thấy cậu ngủ, sợ cậu làm rơi Bánh Bao Kim Sa nên cẩn thận ngậm nó xuống, cuộn mình lại rồi đặt nó lên người mình. Bánh Bao Kim Sa ngửi thấy mùi hương quen thuộc, liền co người lại và tiếp tục ngủ. 
Lương Dư An chứng kiến toàn bộ, anh sợ Thời Cẩn bị lạnh nên lấy chăn đắp cho cậu. Nhìn thoáng qua Hắc Báo, anh thầm nghĩ: Chú chó này thật biết chăm vợ, đúng là một chú chó tốt.
Thời Cẩn cứ thế ngủ mơ màng suốt hai tiếng, tỉnh dậy thì phát hiện trên người mình có thêm một chiếc chăn. 
Lương Dư An đang kiểm tra sức khỏe cho mấy chú chó bên cạnh: “Tỉnh rồi à?” 
Thời Cẩn: “Ừm, anh đắp chăn cho tôi à? Cảm ơn nhé.” 
Lương Dư An: “Chiều nay tôi phải vào thành phố một chuyến, chắc tối muộn mới về. Tối nay cậu có thể dạy bọn chúng học thêm chút nữa, tôi xong việc sẽ quay lại đón cậu.” 
Thời Cẩn: “Được, anh đi có việc gì vậy?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play