Anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyên Hòa, im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: “Có lẽ là do Bùi Viễn để lạc mất cậu ta. Tôi đã dặn Bùi Viễn, nếu lạc mất thì đi đến nhà Tiết Tự Lập chờ, Tiết Tự Lập không có chỗ nào để đi, cha mẹ đều ở đây, cậu ta sẽ không trốn được.”
Lâm Tuyên Hòa nhớ lại, vừa nãy là gã say cầm đèn pin bước tới, chiếu vào họ, nên Yến Vân mới bị phản công.
Chắc là lúc đó anh đã nhận ra Tiết Tự Lập, không thể ra tay tàn nhẫn nữa.
Nhưng nếu lúc đó bắt được Tiết Tự Lập, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với việc tìm anh ta sau này.
Yến Vân…
Lâm Tuyên Hòa không kiềm được hỏi: “Có phải anh rất lo cho Tiết Tự Lập không?”
"Cũng tạm thôi, bọn tôi học đại học chung một phòng ký túc, lúc nào cũng ở bên nhau.” Yến Vân cười bất đắc dĩ: “Mặc dù cậu ta không có chí tiến thủ, nhưng lúc đó cũng khá muốn trở thành một cảnh sát tốt, nên luôn theo tôi chạy lung tung. Nếu hồi đó tôi không nhất quyết đi điều tra riêng vụ án kia, có lẽ bây giờ cậu ta vẫn đang làm việc cùng tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play