Thật sự không thể trách Lâm Tuyên Hòa, đời sau mọi thứ dư thừa, hai ngày không ăn thịt không sao, ở đây muốn ăn cũng không ăn được, càng không có thời gian ăn, ngày nào Lâm Tuyên Hòa đều thèm được ăn thịt.
Pháp y Lưu cười nói: “Mọi người nhìn Tuyên Hòa giống con mèo nhỏ tham ăn không, mau để thịt xào chua ngọt trước mặt cô ấy đi.”
Yến Vân hừ lạnh một tiếng, vừa đẩy đĩa thịt đến cho Lâm Tuyên Hòa, vừa phàn nàn cô: “Giống như chưa từng nhìn thấy bao giờ, quá mất mặt.”
“Không sao.” Pháp y Lưu phản bác lại, Lâm Tuyên Hòa gắp một miếng thịt xào chua ngọt, mới vừa nhai mấy miếng, khoé miệng không tự giác cười lên: “Được ăn đồ ăn ngon ai chẳng thích, đội trưởng Yến, sao hôm nay ai lại bắt nạt tôi?”
Mắt Yến Vân trợn ngược lên trời: “Không có, cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Điền Lâm nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, dở khóc dở cười.
Trước kia cô ấy luôn cảm thấy đội trưởng Yến rất trưởng thành điềm đạm hơn so với những người đàn ông trẻ con rất nhiều, bây giờ nghĩ lại có lẽ cô ấy không đủ hiểu biết Yến Vân mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play