Nếu là người lớn, anh ấy có thể giả ngốc để qua chuyện.
Nhưng với một đứa trẻ, Lận Vĩ liền kéo khẩu trang xuống, cúi người nháy mắt: “Chào em, đồng chí nhỏ, anh là Lận Vĩ.”
Đôi mắt của Tạ Giai Giai sáng rực lên, đôi chân nhỏ nhảy cẫng vì vui sướng: “Ồ! Bố ơi, đúng là anh Lận Vĩ! Con gặp Vệ Triết ngoài đời rồi!”
Tạ Hạo nhắc: “Gọi là chú Lận Vĩ.” Phải xưng hô đúng bậc.
Tạ Giai Giai ngẩn người, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn khuôn mặt rạng ngời của Lận Vĩ, rồi mới ngờ vực quay sang hỏi bố: “Bà nội nói ai trông già như bố thì gọi là chú, người đẹp thì gọi là anh.”
Nghe vậy, nghĩ đến bà mẹ không mấy đáng tin của mình, Tạ Hạo đau đầu. Hơn nữa, anh ấy mới 32 tuổi, không già!
Lận Vĩ bị chọc cười, anh ấy xoa đầu cô bé, rồi đứng thẳng nhìn sang người đàn ông đối diện, đầy ẩn ý: “Gọi là anh... cũng được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play