Vết thương kia trông nham nhở, Lục Vãn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào, có thể cảm nhận rõ những viên đá nhỏ găm trong lòng bàn tay Phó Tê Ngôn.
Lục Vãn chưa từng ngã đến mức như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy đau đớn. Khi bắt tay vào làm, cô bất giác giảm nhẹ lực đạo, có chút cẩn thận, sợ làm Phó Tê Ngôn thêm đau.
Phó Tê Ngôn khẽ nhìn xuống, cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cô chạm vào vết thương ở lòng bàn tay mình, không khỏi thở nhẹ một hơi, khẽ khàng nói: “Không đau, cậu dùng chút lực đi, nếu không đá bên trong không lấy ra được.”
Bác sĩ Lý đang sát povidone ở bên ngoài dường như nghe thấy, cũng lớn tiếng nói vọng vào: “Cô bé à, cháu đừng mềm lòng, dùng sức xoa đi, giống như mấy người chà lưng ở nhà tắm ấy, nếu không đá bên trong không sạch, ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương.”
Lục Vãn cũng lớn tiếng đáp: “Vâng, cháu biết rồi bác Lý.”
Cô quay đầu nhìn Phó Tê Ngôn một cái: “Cậu, cậu cố gắng chịu một chút nhé.”
Những viên đá găm vào thịt, có vài viên chỉ cần rửa là có thể rơi ra, có vài viên cần xoa nắn một chút, còn những viên sâu hơn thì càng phiền phức. Lục Vãn cúi người nâng bàn tay cậu ấy lên trước mắt, dùng móng tay ngắn ngủn để khều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT