Phó Tê Ngôn trầm mặc một lát, mới chậm rãi trả lời: "Tôi thật sự không ngờ... tôi còn có thể cho cậu tình thương của mẹ."
Lục Vãn bật cười, nói: "Không phải, là cậu làm tôi nhớ đến mẹ tôi."
Cô ngẩng đầu nhìn lên, giọng có chút khàn khàn: "Mẹ tôi mất đã tám năm rồi, năm tôi chín tuổi, mẹ nói với tôi rằng vào buổi tối không có phong cảnh nào đẹp hơn bầu trời sao trước mắt, nhưng thành phố A buổi tối căn bản không nhìn thấy những ngôi sao này. Cảm ơn cậu đã dẫn tôi đi xem chúng."
Phó Tê Ngôn cười: "Mẹ cậu nói không sai."
Ánh mắt Lục Vãn hướng về nơi xa xăm, những vì sao trải dài không thấy cuối, vô cùng mỹ lệ. Nếu không phải Phó Tê Ngôn cố ý đưa cô đến, có lẽ cô căn bản sẽ không phát hiện, bầu trời nơi này chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy vô số vì sao.
Sở dĩ cô cảm thấy Phó Tê Ngôn giống mẹ mình, là bởi vì trong khoảnh khắc vừa quay đầu lại, cô thấy nụ cười trên mặt Phó Tê Ngôn, có sự dịu dàng giống như mẹ cô trong ký ức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT