Tôi ngồi trên chỗ ngồi của mình, nhìn qua ô cửa sổ, thấy vài con chim đang sải cánh bay ngang bầu trời.

Thời tiết hôm nay tốt đến mức bất thường. Mà tâm trạng tôi cũng tệ đến mức bất thường.

Đọc sách xong, tôi đại khái cũng hiểu được vì sao mình lại bị gán cho cái mác “nữ phụ ác độc”.

Có lẽ là bởi vì học kỳ hai năm hai, tôi từng chơi chung với đám nữ sinh hư bên ngoài trường, lây nhiễm cái gọi là khí chất văn nghệ đầu truyện, học đòi hút thuốc, uống rượu. Nhiều lần bị giáo viên mời phụ huynh đến trường.

Sau này, mẹ tôi Lý Thục vì làm việc quá vất vả mà qua đời sớm.

Tôi cũng có chút tự hiểu về mình. Tôi thật sự là kiểu người rất dễ bị vài lời đường mật mê hoặc.

Hơn nữa, tôi đố kỵ Khương Trà.

Giữa trưa nghỉ ngơi, khi người khác đều ra căn tin ăn cơm, tôi lôi trong ngăn kéo ra một gói cháo bát bảo, chậm rãi uống từng ngụm.

Đó là tháng trước mẹ tôi mang về, loại cháo bát bảo hàng lậu, ha ha mùi vị cũng đúng kiểu hàng lậu, nước nhiều hơn gạo, uống vào có một vị chua chua lạ lạ.

Lần đầu tiên uống suýt nữa thì phun ra, nhưng thấy mẹ ngồi đối diện, tôi vẫn khẽ cắn môi, nuốt xuống.

Xác định chắc chắn là chưa hết hạn, sau đó mỗi ngày tôi đều mang một lọ tới trường. Đây là lọ cuối cùng, cũng vừa đúng ngày cuối cùng của hạn sử dụng.

Nói ra cũng lạ, lần đầu uống thì khó nuốt đến mức muốn chết, vậy mà uống suốt một tháng, dần dần cũng quen.

Thói quen đúng là thứ đáng sợ thật.

Bạn học lục tục từng nhóm quay lại lớp, tôi cũng vừa uống xong ngụm cuối, tiện tay cầm cái lọ rỗng đứng dậy.

Thùng rác ở cửa sau phòng học, tôi ném cái lọ vào, xoay người định trở lại phòng học thì nghe được giọng nam quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu nhìn qua, thấy từ xa có vài người đang đi lại, Khương Trà và cô bạn thân Quý Tầm Lộc, còn có Tống Minh Hàm đi cạnh Khương Trà. Hắn đeo kính mắt gọng mạ vàng, cúi đầu mỉm cười nhìn cô ấy, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, rực rỡ như một bức tranh.

Hắn dường như đang đi về phía tôi.

Tôi cảm nhận được mặt mình bắt đầu nóng bừng, vội vàng cúi đầu, bước nhanh trở lại phòng học.

Lúc ngồi lại vào chỗ, tôi lấy ra cuốn sách, làm bộ như đang chăm chú đọc, nhưng lại không thể ngừng quay đầu trộm nhìn ra cửa.

Tống Minh Hàm đứng ở cửa, giơ tay xoa đầu Khương Trà, cười cùng cô ấy tạm biệt.

Tôi cảm nhận được trong lòng có một cảm xúc không thoải mái dâng lên, vội vàng lấy tay che ngực, xoa xoa để vơi đi.

Tôi nhìn Khương Trà, rồi lại cúi đầu nhìn chính mình.

Khương Trà có làn da trắng mịn, còn tôi làn da hơi ngăm đen. Cô ấy có những đường nét tinh xảo, xinh đẹp đáng yêu, còn tôi chỉ là người bình thường, không có điểm đặc biệt, ném vào đám đông cũng khó mà nhận ra.

Thậm chí về thành tích học tập, cô ấy là đại biểu môn toán, luôn đứng đầu, còn tôi chỉ là học sinh trung bình, thành tích của mình cũng chỉ được xem như trung bình khá.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, tôi có điểm gì có thể so với Khương Trà không?

Đáp án là không có.

Vừa rồi Tống Minh Hàm và cô ấy cùng nhau bước đến, quả thật là một đôi trai tài gái sắc, khiến bao người phải ngưỡng mộ.

Tống Minh Hàm yêu cô ấy cũng là điều hết sức bình thường.

Vậy còn tôi, liệu có thể từ bỏ Tống Minh Hàm không?

Đáp án là không thể.

Tôi không muốn bị cậu ấy chán ghét, vì vậy khi nhìn vào quyển sách ấy, tôi quyết định rằng từ giờ trở đi, tôi sẽ không làm những điều để làm tổn thương Khương Trà.

Phải chăm chỉ học tập, cố gắng hết mình, tình yêu của tôi sẽ không đến sớm thì muộn cũng sẽ trôi qua theo thời gian.

Chắc hẳn là vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play