Tôi cũng cô độc mà yêu cậu rất nhiều năm.
Tôi lại là thanh mai trúc mã của nữ phụ ác độc trong sách.
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Bên ngoài trời vừa hửng sáng, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường đã “đinh linh linh” vang lên không ngừng.
Tôi lười nhác vươn một tay ra khỏi ổ chăn, với lấy đồng hồ rồi ấn tắt.
Trong chăn lại lăn lộn thêm một lúc mới chịu lật chăn ngồi dậy, rời giường.
Đi đến bên bàn ăn, trên mặt bàn đã có sẵn một bát cháo rau xanh. Tôi duỗi tay chạm thử, vẫn còn hơi ấm, xem ra người đó vừa mới rời đi không lâu.
Tôi ngồi xuống, bưng bát cháo lên, dùng muỗng nhanh chóng ăn hết sạch một bát.
Rửa bát xong, tôi trở vào phòng thay đồng phục học sinh, rồi ra cửa đến trường.
Chuyến đi mất khoảng 40 phút, tôi đến nơi—trường Trung học Hiểu Đức.
Vào lớp 6 năm nhất, trong lớp đã có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Tôi ngồi vào chỗ của mình cạnh cửa sổ.
Nhìn ra cửa, trong đầu lại hiện lên giấc mơ tối qua.
Chẳng bao lâu sau, cửa mở, một cô gái bước vào, làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa còn phúng phính nét trẻ con, nhìn đã thấy mềm mại, đôi mắt to long lanh ngấn nước, môi anh đào đỏ mọng. Quả thực giống như phiên bản đời thực của búp bê Barbie, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tôi nhìn cô ấy, thầm nghĩ: Ngã, rồi sẽ có nam chính chạy tới ôm chặt.
Cô gái vấp vào bậc cửa hơi nhô lên, lập tức ngã nhào. Một nam sinh nhanh chân bước tới, đỡ lấy cô ấy. Trong lớp, mọi người gần như đồng loạt quay đầu nhìn.
Cô bé đỏ mặt, khẽ khàng nói lời cảm ơn giữa những tiếng trêu chọc mờ ám xung quanh, rồi chạy nhanh về chỗ ngồi của mình.
Cảnh tượng này, so với giấc mơ tối qua, giống đến từng chi tiết.
Tôi... hình như là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.