Tác giả: Ngu Uyển Uyển
Xe ngựa một đường xuôi về phía nam, khi đến Tô Châu thành thì trời đã chập tối. Vân Vũ thanh toán tiền cho xa phu xong mới nương theo bóng đêm tiến vào thành.
Dung mạo nàng vốn xuất chúng, việc đầu tiên khi vào thành là đến tiệm son phấn mua một ít thanh đại — nhưng không phải để vẽ mày, mà là bôi lên mặt.
Khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo giờ đây bị nhuộm một tầng thanh đại đen sì, trên người mặc bộ áo tang bằng vải thô đã chuẩn bị từ trước, bàn tay trắng nõn cũng được giấu kỹ trong tay áo rộng thùng thình.
Bước đi giữa dòng người chẳng mấy ai để ý, thoạt nhìn chẳng khác gì một phụ nhân nông thôn quê mùa, chỉ có ngũ quan ẩn hiện mới lộ chút thanh tú.
Vân Vũ không dám nấn ná, đầu tiên tìm một khách điếm tạm nghỉ. Đợi đến sáng sớm ngày mai, nàng sẽ cải trang xong rồi lập tức rời khỏi thành, lặng lẽ theo sau một đoàn thương nhân tiếp tục xuôi nam.
Đêm khuya, trong tướng quân phủ ánh đèn vẫn sáng rực.
Cố Hoàn Tri ngồi ở vị trí thượng thủ, sắc mặt lạnh băng, cả người tản ra hàn khí khiến người không dám lại gần.
Truy tra trở về, nhóm thuộc hạ dưới trướng Càng Thanh đồng loạt quỳ rạp trong đại điện, động tác chỉnh tề như một.
“Hồi tướng quân.” Càng Thanh chắp tay, mày hơi nhíu lại, trầm giọng nói:
“Thuộc hạ đã sớm sai người phong tỏa toàn bộ cửa thành, lục soát khắp nơi trong thành, song vẫn không thấy bóng dáng phu nhân. Có lẽ… đã rời kinh thành.”
Cố Hoàn Tri sắc mặt không đổi, thần tình nhàn nhạt. Trong tay hắn là một chén ngọc bạch sứ, ngón tay khẽ xoay, thong thả thưởng thức, như thể lời vừa nghe chẳng hề khiến hắn dao động.
“Người ngoài thành thì sao?”
“Thuộc hạ đã phái các đội nhân mã suốt đêm tuần tra.”
Càng Thanh hơi cúi đầu, cung kính bẩm tiếp:
“Chỉ là dân cư ngoài kinh thành rải rác vô số, phụ cận còn có Ung Thành, Lương Châu... Nếu muốn điều tra từng chỗ, e là cần thêm thời gian.”
“Vậy thì phái thêm người.”
Cố Hoàn Tri ngữ khí lạnh lẽo như băng tuyền thấu cốt, trong mắt thoáng hiện tia sát khí:
“Cho dù không ngủ không nghỉ, đào ba thước đất cũng phải tìm ra nàng cho ta.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Càng Thanh không dám chậm trễ, lĩnh mệnh xong liền lập tức dẫn người rời phủ, suốt đêm chạy về phía các trấn nhỏ quanh kinh thành.
Chỉ là… Vân Vũ đã cải trang kỹ lưỡng. Dù trong tay họ có cả bức họa chân dung nàng, cũng chỉ như mò kim đáy biển.
Tin tức duy nhất có được là từ miệng mã phu đã đưa nàng đến Tô Châu thành.
Gã chỉ biết rằng, nữ tử trên bức họa có dặn hắn đưa đến Tô Châu là rời đi, sau đó liền một mình xuống xe, chẳng rõ tung tích.
Cố Hoàn Tri không chút do dự, thân chinh dẫn người chạy một đường tới Tô Châu, đem cả thành lục soát ba lượt, gần như lật ngược đất trời. Nhưng vẫn không thấy chút dấu vết nào của Vân Vũ.
Chỉ là… hắn đã chậm một bước.
Vân Vũ sớm đã rời thành trước khi bọn họ tới, hơn nữa cải trang cẩn thận, hành tung vô cùng kín đáo. Trong cả thành Tô Châu, hỏi khắp các ngả đường cũng chẳng ai từng thấy một nữ tử có dung mạo như trong bức họa.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Vân Vũ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Một tháng qua, nàng cải trang không ngừng, lẩn tránh qua nhiều thành trấn nhỏ.
Cuối cùng, khi cảm thấy tình hình đã có chút yên ổn, nàng quyết định dừng lại ở một trấn nhỏ thuộc Giang Nam, nơi này không quá phồn thịnh, người dân xung quanh cũng không nhiều, lại rất hiền hòa, thanh bình. Vân Vũ ở đây có thể tạm thời cảm thấy an tâm hơn.
Một buổi sáng, một nữ nhân mang giỏ rau qua sân một căn nhà cũ kỹ, gõ cửa.
“Lý cô nương! Là ta!”
Giọng nói của nàng vang lên, chẳng bao lâu sau, cánh cửa sắt bên trong đã mở ra.
Bên trong, một nữ nhân mặc váy áo mộc mạc, đầu đội mũ có rèm che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén và thân hình uyển chuyển thướt tha. Người đó chính là Vân Vũ. Nàng đem số trang sức quý giá mang từ tướng quân phủ ra, đem chúng ra hàng ở các thành trấn nhỏ, đổi lấy tiền bạc để sống qua ngày.
Sau đó, nàng tìm đến đây, một khu vực hẻo lánh, để mua một mảnh sân nhỏ, dọn dẹp lại, bày biện đồ đạc, khiến không gian nhìn qua có vẻ như nàng đã ổn định cuộc sống.
“Vương thẩm.”
Vân Vũ nhẹ giọng gọi, người vừa mở cửa chính là Vương thẩm, một người sống gần khu vực nàng trọ.
Mỗi khi không tiện lên phố, Vân Vũ sẽ đưa một ít tiền bạc cho Vương thẩm và nhờ bà giúp mua vài thứ. Để tránh phiền phức không cần thiết, nàng luôn giấu tên mình, chỉ nói họ Lý.
“Lý cô nương, ngươi muốn mua gì, thịt hay đồ ăn? Ta sẽ giúp ngươi.”
Vương thẩm cười, đưa cho Vân Vũ một rổ đồ ăn vừa mới mua.
“Đa tạ Vương thẩm, đây là tiền, xin nhận lấy, coi như là tiền công cho việc giúp đỡ của ngài.”
“Ngươi khách sáo làm gì, chúng ta ở gần, giúp đỡ một chút là chuyện thường tình.” Vương thẩm từ chối rồi kiên quyết nhận lại tiền, không để Vân Vũ tiếp tục đẩy qua.
“Huống hồ cô nương xinh đẹp như vậy, nên ít ra ngoài để tránh những ánh mắt xấu. Cẩn thận một chút cũng không thừa.”
Vương thẩm tiếp tục nói, trong giọng nói có sự quan tâm thật lòng. Bà thấy Vân Vũ một mình, dáng vẻ yếu đuối, liền cảm thấy thương cảm. Thậm chí, bà còn lo lắng những người xung quanh có thể nhận ra dung mạo tuyệt đẹp của Vân Vũ, dễ gây chú ý và rủi ro.
Vân Vũ nghe vậy đành phải cảm ơn, không thể từ chối. Để bày tỏ lòng biết ơn, nàng cũng phân phát cho Vương thẩm một ít đồ ăn.
Sau khi Vương thẩm rời đi, Vân Vũ cẩn thận đóng chặt cửa, rồi từ từ tháo mũ có rèm xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Cô không khỏi tự hỏi liệu nam chủ có còn đang tìm kiếm mình không...
Trong lòng Vân Vũ băn khoăn, bởi vì tin tức ở những thành trấn nhỏ như thế này thường không được cập nhật nhanh chóng, nàng chỉ có thể hy vọng rằng mọi chuyện sẽ trôi đi một cách êm đẹp.
Nàng cầu nguyện rằng cốt truyện của thế giới này đã đi vào quỹ đạo, và nàng—nhân vật pháo hôi—sẽ không còn phải xuất hiện thêm lần nào nữa.
Tuy nhiên, dù trốn tránh như thế nào, nàng cũng không thể tránh khỏi một cuộc sống hoàn hảo không tỳ vết, huống hồ không thể cứ mãi phiền toái Vương thẩm.
Vân Vũ đôi khi vẫn muốn tự mình lên phố mua sắm. Tuy nhiên, cách cải trang bằng việc lau mặt không phải là phương án thường xuyên được nàng sử dụng gần đây.
Việc sử dụng các vật liệu che phủ làm cho làn da nhạy cảm của nàng dễ bị nổi mụn đỏ, gây đau đớn khi chạm vào. Vân Vũ sợ đau, hơn hết nàng muốn thả lỏng một chút.
Mỗi khi ra ngoài, nàng chỉ đội mũ có rèm để che chắn, và những ngày trôi qua trong yên bình khiến Vân Vũ dần cảm thấy an tâm hơn.
Cho đến một hôm, như mọi khi, nàng lên phố để mua hạt giống về trồng rau trong vườn. Nhưng khi đang trên đường về, nàng cảm thấy có người đang theo dõi mình. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ đó là ảo giác.
Tuy nhiên, khi nàng đi qua khu phố đông đúc và gần đến sân nhà, cảm giác bị theo dõi càng mạnh mẽ hơn, khiến nàng chắc chắn rằng có ai đó đang bám theo từng bước chân của mình.
Vân Vũ trong lòng căng thẳng, cảm giác hoảng hốt đã lâu không xuất hiện lại bất ngờ dâng lên, khiến nàng bước đi vội vã, không ngừng suy nghĩ về mọi khả năng.
Chẳng lẽ là Cố Hoàn Tri sao? Hắn đã tìm được nàng rồi?
Những ngày qua, nàng đã cố gắng thả lỏng, nhưng hôm nay lại rơi vào tình huống căng thẳng, mọi nỗ lực thả lỏng tâm trạng bỗng chốc tan biến.
“Đừng sợ, đừng sợ…” Vân Vũ tự nhủ với bản thân, bước chân vẫn vội vã hướng về sân nhà.
Nàng vừa định mở cửa vào sân nhưng đúng lúc ấy, từ phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi một chiếc khăn từ phía sau phủ lên miệng nàng.
Chỉ trong giây lát, nàng cảm thấy choáng váng mất đi ý thức.
Vân Vũ tưởng rằng là người của Cố Hoàn Tri, nhưng khi nàng tỉnh lại trước mặt lại là Ôn Nghi một thân hoa phục đứng trong sân viện, một thân trang phục đẹp đẽ quý giá có chút không hợp với xung quanh, bên cạnh là mấy tỳ nữ cùng người hầu.
Nàng đang bị trói, tóc đen xõa ra lộn xộn trên mặt đất, nhưng dung mạo vẫn không thể che giấu vẻ đẹp hoàn hảo của nàng. Đôi môi đỏ mọng, làn da mịn màng vẫn tỏa ra vẻ quyến rũ dù nàng đang mặc áo tang vải thô.
“Cứ tưởng rằng ngươi có chút tài năng gì, ai ngờ lại trốn đến cái nơi nghèo nàn này…” ÔnNghi lên tiếng, giọng nói sắc bén như dao, miệng nhếch lên, nhìn quanh với vẻ khinh bỉ.
Vân Vũ lúc này mới cảm thấy thuốc mê dần tan, nàng dùng chút sức lực ngồi dậy, nhìn quanh rồi lên tiếng, đôi mắt đầy thắc mắc: “Ta đã rời khỏi tướng quân, công chúa sao lại còn muốn bắt ta?”
“Ngươi cũng biết ta từng sai người canh chừng tướng quân phủ ngày đêm, chỉ để tìm ra ngươi. Khi phát hiện ra ngươi rời khỏi phủ, ta mới nhận ra tâm tư của ngươi, liền đặc biệt sai người theo dõi ngươi một cách kỹ lưỡng."
Ôn Nghi cười nói, tựa hồ cảm thấy mình thông minh, lại nói: “Ta biết ngươi trốn đi đâu, nhưng vẫn không báo cho Hoàn Tri. Ai ngờ hắn đối với ngươi nặng tình đến thế, ngày đêm tìm ngươi! Dù ta đã ngấm ngầm cản trở, làm hắn không thể tìm ra dù chỉ một manh mối về ngươi, nhưng hắn không bỏ cuộc, sống thấy người chết thấy xác!”
Ôn Nghi vốn tưởng rằng nếu ả tiện nhân này biến mất, nàng có thể bầu bạn bên Hoàn Tri, bọn họ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Hoàn Tri không thể nào đối với nàng một chút tình ý cũng không có.
Một tỳ nữ đứng sau bước lên, khẽ khom người rồi nói: “Công chúa, nô tỳ e rằng đêm dài lắm mộng, không bằng tối nay chúng ta hành động luôn.”