Tác giả: Ngu Uyển Uyển
“ Tú nương trong tiệm vải của chúng ta đều là những người có tay nghề tốt nhất trong kinh thành.”
Quản sự bà tử mỉm cười nói, ngay sau đó liền bảo các nha hoàn mang hỉ phục đã chuẩn bị sẵn trình lên.
“Bộ hỉ phục này do mấy chục tú nương bỏ ra không ít thời gian mới thêu thành, nguyên liệu sử dụng đều là gấm Tứ Xuyên loại tốt nhất.”
Mấy nha hoàn mở hỉ phục ra, sắc đỏ rực rỡ, phía trên là họa tiết được thêu bằng kim lũ ti tơ vàng, đẹp đẽ quý giá mà không phô trương. Tay áo rộng, cổ tay có viền chỉ vàng ẩn hiện.
Cố Hoàn Tri vẫn chưa nhìn kỹ hỉ phục, chỉ nghiêng đầu thấp giọng hỏi Vân Vũ: “ Nàng có thích không?”
Vân Vũ bước lên, khẽ chạm vào lớp vải được may vô cùng tinh xảo, rồi quay đầu lại nói: “Không bằng tướng quân để ta thử một lần, được không?”
“Đã là do nàng chọn, thử một lần cũng không sao.”
Cố Hoàn Tri nhẹ giọng đáp, sau đó phân phó quản sự bà tử: “Dẫn phu nhân đi thay quần áo.”
“Dạ vâng.”
Quản sự bà tử liền đáp ứng, sau đó dẫn Vân Vũ rời khỏi, đưa nàng đến phòng thử y phục ở dưới lầu.
Bà tử phân phó tùy tùng cùng nha hoàn, rồi cẩn thận đóng chặt cửa phòng.
Lúc này Vân Vũ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Sớm đã đỗ ở sau hẻm rồi,” quản sự bà tử đáp, “Tiệm vải có một cửa sau thông ra con hẻm phía sau, bình thường chỉ có sai vặt chọn vải mới đi lối đó, người ngoài ít ai biết.”
Vân Vũ khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán. Cố Hoàn Tri mang theo thị vệ đều đang canh ở cửa lớn, xem ra nàng chỉ có thể đi từ cửa sau vòng ra hẻm nhỏ.
“Bộ y phục ta nhờ ngươi chuẩn bị đâu?”
“Ở đây.”
Quản sự bà tử đưa cho nàng một bọc vải, bên trong là một bộ thường phục đơn giản, không bắt mắt.
Vân Vũ nhận lấy, biết nếu muốn rời đi trót lọt thì nhất định phải cải trang, nàng nhanh chóng cởi áo ngoài, thay bộ y phục giản dị vào người.
“Phu nhân...” Quản sự bà tử nở nụ cười nịnh nọt, “Chuyện ngài dặn dò, ta đều đã làm xong. Còn về phần tiền bạc...”
Vân Vũ lấy từ trong ngực ra một đôi vòng tay giá trị xa xỉ, nhẹ nhàng đặt vào tay bà tử. Đôi mắt bà tử lập tức sáng rỡ, nâng niu đôi vòng ngọc trong tay đầy yêu thích, không nỡ buông ra.
Vân Vũ không dám trì hoãn lâu, rất nhanh đã lặng lẽ rời khỏi tiệm vải bằng cửa sau. Bên ngoài là con ngõ nhỏ yên tĩnh, quả nhiên có một cỗ xe ngựa đang đợi sẵn, xa phu đã ngồi trên xe chờ nàng từ trước.
Vân Vũ vừa định bước lên xe, lại đột ngột dừng bước. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng nàng xoay chuyển vô số ý nghĩ. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu nói với xa phu:
“Ngươi lập tức đánh xe đến phia Đông cổng thành, ta còn phải đi lấy một vật. Ngươi cứ đến đó trước, chờ ta ở cổng thành.”
Xa phu không hề nghi ngờ, liền giục xe ngựa rời đi theo hướng đông thành. Mà Vân Vũ thì quay lưng lại, lặng lẽ bước nhanh về hướng ngược lại.
Quản sự bà tử chỉ thấy xe ngựa rời đi, hoàn toàn không chú ý tới bóng dáng đơn độc của Vân Vũ rẽ về hướng khác. Thấy xe đã khuất bóng, bà liền vội vã chạy lên lầu.
Lúc này Cố Hoàn Tri đã ngồi chờ ở gian giữa một hồi lâu. Quản sự bà tử chạy vào, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.
“Hồi tướng quân, xe ngựa của phu nhân đã đi về hướng đông cổng thành.”
“Làm không tồi.”
Cố Hoàn Tri chậm rãi nâng mắt lên, giọng nói lãnh đạm vang lên. Quản sự bà tử ban đầu còn thấp thỏm bất an vì danh tiếng lạnh lùng của tướng quân, giờ nghe được một câu khen thì lập tức đắc ý ra mặt, sống lưng vốn khom cũng thẳng lên, trên gương mặt hiện rõ nụ cười nịnh hót.
“Tướng quân ngài thương yêu phu nhân như vậy , mà phu nhân lại một lòng muốn tính kế rời đi. Theo lão thân thấy, chi bằng bắt được phu nhân rồi thúc ép một phen, đỡ để nàng không biết điều mà—”
Lời còn chưa dứt, Cố Hoàn Tri đã ngẩng đầu. Chớp mắt một cái, Phục Linh liền vung tay, một thanh chủy thủ giấu trong tay áo lập tức phóng ra, găm thẳng xuống sát bên người bà tử.
Thân hình bà tử khẽ run, tựa như bị dọa đến ngây người.
Đôi mắt Cố Hoàn Tri phủ một tầng hàn ý, lạnh lẽo nói: “Nếu ngươi còn dám nói phu nhân của ta nửa câu bất kính, ta sẽ từng mảnh từng mảnh lóc thịt ngươi, treo thẳng trên cửa tiệm vải này.”
“Dạ... Dạ!”
Bà tử toàn thân run rẩy, lập tức quỳ rạp xuống đất xin tha. Chẳng bao lâu sau, thị vệ tiến lên, lập tức lôi bà ta ra ngoài.
Cố Hoàn Tri từ ghế đứng dậy, đôi mắt lạnh như sương.
“Đi, đón phu nhân hồi phủ.”
Cửa đông thành, Cố Hoàn Tri cùng thuộc hạ cưỡi ngựa tinh nhuệ, một đường như bay mà đến, rất nhanh đã chặn được chiếc xe ngựa đang dừng nơi cửa thành.
Thế nhưng, trong xe lại không hề có bóng dáng của Vân Vũ.
Sắc mặt Cố Hoàn Tri trầm xuống, gương mặt tối sầm lại như nhuốm một tầng sương đen. Hắn lạnh lùng nhìn về phía xa phu đang bị Càng Thanh áp chế, run rẩy quỳ một bên.
“Người đâu?”
“Quan… quan gia… vị cô nương ấy nói muốn đi lấy chút đồ, bảo tiểu nhân đánh xe tới trước cửa đông chờ.”
Xa phu giọng run lẩy bẩy, đối mặt với Cố Hoàn Tri trong bộ kỵ trang màu đen bó sát, khí thế bức người như một La Sát tướng quân bước ra từ địa ngục.
Tốt lắm… Hắn vậy mà lại xem thường A Vũ của hắn.
Cố Hoàn Tri nheo mắt, giọng nói lạnh băng truyền ra: “Lập tức phái tinh binh đến chặn cửa tây thành!”
Mà lúc này, Vân Vũ sớm đã thuê một chiếc xe ngựa, thuận lợi từ cửa tây thành rời khỏi kinh đô.
Nàng ngồi trong xe, khẽ vén tấm rèm cửa sổ, tiếng gió vun vút lướt qua bên tai, trước mắt đã là cảnh sắc hoang dã bên ngoài thành.
Suốt dọc đường đi, tim nàng như treo lơ lửng, đến giờ khắc này mới dần dần có thể buông xuống đôi chút. Cảm xúc trong lòng vừa thở phào, lại vừa không thể nói rõ là nhẹ nhõm hay phiền muộn.
Vân Vũ vẫn chưa từng hoàn toàn tin tưởng bà tử quản sự trong tiệm vải, càng không dám buông lỏng đề phòng với Cố Hoàn Tri.
Cho nên, cuối cùng nàng không hề ngồi lên chiếc xe ngựa mà bà tử chuẩn bị, ngược lại ra tay dương đông kích tây, mượn đường khác thoát thân.
Hẳn lúc này, Cố Hoàn Tri đã mang người chặn ở cửa đông, lại không ngờ rằng nàng sớm đã lặng lẽ rời khỏi từ cửa tây...
Vân Vũ buông rèm cửa xuống, xe ngựa lăn bánh như bay, càng chạy càng xa, kinh thành cũng dần khuất sau lưng nàng.
Trong đầu bất giác hiện lên quãng thời gian nàng ở tướng quân phủ — Cố Hoàn Tri khác hẳn với tưởng tượng, lại là người đặc biệt dính người. Ngoại trừ lúc lên triều hoặc xử lý công vụ, gần như lúc nào hắn cũng muốn ở bên cạnh nàng...
Vân Vũ vội vàng lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ miên man, đôi tay ngọc siết chặt lấy vạt áo, như muốn ghìm lại cảm xúc đang xao động trong lòng.
Nàng chẳng qua chỉ là một nhân vật pháo hôi trong thế giới tiểu thuyết này thôi. Theo lý thuyết, nàng sớm đã nên rời xa nam chính.
Giờ hệ thống Tiểu Bạch chẳng biết đã đi đâu, nàng chỉ còn cách dựa vào chính mình, tìm mọi cách rời xa Cố Hoàn Tri.