Tống Khả Hân xì một chút cười thành tiếng.
“Mẹ, chúng ta trở về đi.” Tống Chiêu Đệ nước mắt rưng rưng, duỗi tay túm góc áo của Mã Quế Lan, sợ hãi lên tiếng.
Ai ngờ Mã Quế Lan trở tay liền quăng cho cô bé một bạt tai, chỉ vào cái mũi Tống Chiêu Đệ mà mắng, “Tiện nhân vô dụng, dám nói dối gạt tao? Nói cái gì mà cô cho mày hai túi nước uống, có thể à?”
Mã Quế Lan nói lớn tiếng, nước miếng phun loạn, “Thân thích có thể ra tay hào phòng như vậy, sao có thể là Tống Hữu Ái vắt chày ra nước này? Ngay cả cửa cũng không để cho chúng ta bước vào! Một thứ vắt cổ chày ra nước!”
Tống Hữu Ái bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là do hai túi nước dị năng thủy bà cho trêu chọc ra phiền toái!
Bà nhìn về phía đứa nhỏ Tống Chiêu Đệ kia, thấy da môi cô bé rạn nứt, không khỏi nhíu mày.
Đừng nói là đứa nhỏ thành thật này lúc trước chỉ uống chừng nửa túi nước, dư lại đều nộp lên cho Mã Quế Lan đấy nhé?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT