“Được rồi, cảm ơn cũng không cần phải nhiều lời. Tóm lại về sau đối tốt với đứa nhỏ Chiêu Đệ này một chút là được. Các người trở về đi.” Tống Hữu Ái làm bộ muốn đóng cổng sắt lại.
Vợ Tống Khuông thấy thế vội vàng đưa một chân chặn ngang, cười mỉm chống lại cổng sắt, “Chị cả, chị xem lời này, nói cứ như chúng em bạc đãi Chiêu Đệ nhiều lắm vậy.”
“Chung ta là thân thích với nhau, đều là chạy nạn từ Tống Gia Các tới căn cứ, hẳn là càng phải nâng đỡ hỗ trợ lẫn nhau mới đúng, không phải sao? Chị không định mời chúng em vào trong ngồi một chút sao?”
Tống Hữu Ái ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ động khóe miệng, “Tôi thấy việc này không cần thiết.”
Bà dùng sức muốn đóng cửa sắt lại, nhưng một chân của vợ Tống Khuông vẫn gắt gao chặn ở khe cổng, mặc dù bị cổng dập vào tới mức nhe răng trợn mắt cũng không chịu rút chân về.
Tống Hữu Ái không nhịn được tức giận, “Mã Quế Lan, cô đang làm gì vật? Có sức không có chỗ dùng có đúng không?”
“Chị cả à, chị cũng không thể cứ như vậy mà đuổi người đi chứ?” Sắc mặt vợ Tống Khuông tức khắc cay nồng lên, há mồm liền “Ui da ui da” tru thành tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play