Cho nên em trai cảm thấy, mình là người may mắn nhất trong đội, không ai có được vận may này.
Bạn học Tống Khả Hân không quen nhìn cái tên này từ hôm qua đã bắt đầu khoe khoang cho tới bây giờ, duỗi tay vỗ nhẹ một chút lên gáy hắn.
“Ra ngoài phải cẩn thận đi theo chị mình đấy, đừng có gây phiền phức cho mọi người.”
Tống Thế Tuấn không phục mà hếch cằm, “Em gây chuyện cho mọi người lúc nào? Em rất ngoan! Mỗi lần đều là nghe lệnh hành sự, người khác không cho làm em sẽ tuyệt đối không làm.”
Tạ Ngưng gật đầu vô cùng tán thành, “Không tệ. So với em hai năm trước, bây giờ em trai đã vô cùng hiểu chuyện được việc, đáng giá khích lệ.”
Tống Thế Tuấn vừa nghe thấy chị mình khen, liền cười tươi thành đóa hoa, càng thêm khoe khoang mà ngẩng cao đầu nhìn mọi người, tự tâng bốc chính mình, “Nghe nghe nghe nghe, chị đều nói con như vậy rồi, bây giừo con vô cùng giỏi có được không, mọi người đừng có suốt ngày đả kích con nữa.”
Tống Hữu Giản cười ha hả ném cho hắn một cái xem thường, “Con đó, cho chút ánh mặt trời liền xán lạn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT