Khương Chi im lặng ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Tạm thời không cần lo đến nguồn cung, chúng ta vẫn còn một lô hàng ở trấn Đại Danh, vừa khéo có thể dùng trong thời gian này.”
“Hàng cao cấp vốn dĩ đã ít, số lượng không cần lớn, chỉ cần đáng giá tiền là được. Tất nhiên sau này chúng ta vẫn phải để ý tìm kiếm nguồn cung, chẳng qua một mình anh thì đúng là không thể quán xuyến hết được. Anh có người quen nào có thể dùng được không?”
Ánh mắt Hồ Vĩnh Chí hơi sáng lên, do dự một lát, anh ấy nói: “Trước kia dưới tay tôi có vài người… Vài người anh em.”
Khương Chi nhìn Hồ Vĩnh Chí, khóe môi cong lên: “Anh là người tôi tin tưởng, anh muốn dùng người thế nào, nên dùng hạng người gì, chỉ cần anh biết rõ là được, không cần nói với tôi đâu.”
Cô biết “vài người anh em” trong miệng Hồ Vĩnh Chí cũng là những người từng đi theo anh ấy trộm mộ.
Cô thật sự không có thành kiến gì với nghề trộm mộ này, nếu đã dùng một người là Hồ Vĩnh Chí thì cũng không ngại dùng thêm hai ba người nữa.
Ánh mắt của Hồ Vĩnh Chí khẽ nhúc nhích, anh ấy vô cùng cảm kích nhìn Khương Chi: “Cảm ơn bà chủ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play