Sau khi nghe thấy giọng điệu như muốn uy hiếp của Ân Đình, Chung Thủy giận dữ, nắm chặt bút ghi âm trong tay, lạnh giọng quát lên: “Đủ rồi! Anh n, nếu anh còn tiếp tục hung hăng càn quấy thì tôi cũng chỉ có thể báo lên trên! Ở đây là thành phố Thanh, không phải Hồng Kông!”
Ân Đình nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, gầm lên: “Còn đứng đó làm gì? Đi!”
Hắn biết, ngay sau khi Khương Chi rút bút ghi âm ra thì hắn có nói gì thêm cũng chỉ là vừa ăn cướp vừa la làng. Hắn đã không có chứng cứ, bây giờ còn bị người ta nắm được nhược điểm của mình, nếu tiếp tục như vậy nữa, thua thiệt sẽ là hắn.
Ân Đình và Trần Cẩm vừa rời đi, bầu không khí trong phòng tốt hơn rất nhiều.
Chung Thủy thở dài: “Đồng chí Khương, cái này…”
Khương Chi khoát tay: “Tạm thời sở trưởng Chung cứ giữ lấy mà dùng, nếu Hồng Kông có hỏi đến thì ông dùng nó để đối phó. Chẳng qua hôm nay là ngày cửa hàng đồ cổ của tôi khai trương nên phải làm phiền đích thân sở trưởng Chung ra cắt băng giúp.”
Nghe nói đến đây, Chung Thủy thở một hơi nhẹ nhõm, ông ấy vội vàng cười nói: “Nên như vậy, nên như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play