Thi Liên Chu ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, anh nhàn nhạt nói: “Cũng đâu phải không có nhà.”
Ôn Hoa Anh cau mày: “Đi đi đi, con đừng nói chuyện khiến mẹ không vui, mẹ muốn nói chuyện với A Chi.”
Thi Liên Chu nhướng mày, cười như không cười mà nhìn Khương Chi.
Lúc trước khi anh về nhà, thì sẽ nhận được sự chú ý, quan tâm nhiệt tình của mọi người, nhưng lần này thì hay lắm, thất sủng rồi.
Ôn Hoa Anh cũng không để ý nhiều như vậy, bà ấy đưa cam cho Khương Chi, rồi lại gọt táo.
“Con mau ăn chút gì đi, bữa trưa con muốn ăn gì? Mẹ tự mình xuống nấu cho con ăn nhé!” Ôn Hoa Anh cười nói, sau đó bà ấy lại nhìn vào bếp hét lên: “Dì Lưu, mau đem một ly sữa hạnh nhân nóng hổi cho A Chi uống bớt lạnh, bây giờ sáng sớm, xem tay con bé lạnh chưa kìa.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu mẹ, tụi con. . .” Khương Chi còn chưa nói xong đã bị Ôn Hoa Anh cắt ngang, tức giận nói: “Con nói gì mà phiền phức chứ? Đây là lần đầu tiên con về nhà chúng ta mà, sao có thể nói là phiền phức chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT